“Giao việc soạn thảo thỏa thuận ly hôn cho . Tôi sẽ nhanh chóng về dọn nhà, nếu thể, hy vọng ngày đó mặt ở nhà.”
Thấy đỏ mắt mở lời.
“Và,”
Tôi nhíu chặt mày, vội vàng giơ tay ngắt lời, “trừ ngày ly hôn, nghĩ, chúng đừng gặp nữa.”
Sự ràng buộc kéo dài mười năm cần một thời gian dài để tiêu hóa và cai nghiện.
Đối với là , và đặc biệt là đối với Tưởng Dục.
Không liên lạc, gặp mặt, can thiệp cuộc sống của , là giải pháp nhất mà thể nghĩ .
Tưởng Dục nghĩ như .
“Tôi thể…”
Mắt ngấn nước, mang theo giọng , đầy ấm ức, tủi , còn cố ý hạ giọng như sợ khác thấy.
“Lê Tỉnh, chúng ở bên mười năm , em thể cứ thế mà bỏ rơi …”
Dù cũng là một vị Tổng giám đốc, may mắn lý trí của vẫn còn đó.
Tôi nhíu mày Tưởng Dục liên tục thăm dò, nhích từng bước về phía .
Nếu đang ở nơi công cộng.
Tôi cơ sở để tin rằng, sẽ vạ vật dựa hẳn , như những dỗ dành đây, mạnh mẽ ép khuất phục.
Ngày xưa từng coi đó là sự lãng mạn.
Giờ nghĩ , đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn hành hạ khác của cái đồ khốn nạn .
Anh vô đạo đức lợi dụng tình yêu và sự mềm lòng của , sử dụng chiêu một cách thuần thục, dần dà biến thành thuần hóa.
Mắc kẹt trong vũng bùn bấy nhiêu năm, cũng đến lúc về phía .
Tôi sải một bước dài để giữ cách.
Chỉ , buộc dừng , “Tưởng Dục, cuối.”
“Tôi sẽ đầu vì nữa, nên đừng quấy rầy .”
“Nếu , ngày ly hôn cũng đừng làm phiền , , hy vọng chúng kiếp bao giờ gặp nữa!”
Nói xong, thèm Tưởng Dục đang c.h.ế.t trân tại chỗ, nước mắt giàn giụa.
Tôi kéo vali, dứt khoát bước .
---
Suốt một tháng thời gian tĩnh tâm, đều ở bên .
Dù cũng là con ruột thịt, làm gì chuyện giận hờn thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoat-khoi-bong-toi/chuong-7.html.]
Tôi còn bận tâm việc rõ ràng hạnh phúc, nhưng vẫn vết xe đổ của bà.
Bà cũng hề nhắc một lời nào về chuyện ngày hôm đó bà trúng tim đen, cúp điện thoại và một bao lâu.
Chúng cùng tắm nắng, cùng nướng bánh.
Cùng cho mèo, chó hoang ăn ở công viên gần nhà.
Vào một buổi chiều đầy nắng ấm áp, hết sức bình thường, và Tưởng Dục đăng ký ly hôn.
Anh thiếu tiền, nhưng vẫn hào phóng chuyển nhượng phần lớn quỹ và cổ phiếu tên cho .
Dù cũng là Tổng giám đốc Tưởng, thừa kế gia nghiệp khổng lồ.
Tưởng Dục lòng tự tôn và sự kiêu hãnh của riêng .
Suốt quá trình làm thủ tục, đều giữ lời hứa, với một câu nào.
Chỉ đến lúc chia tay, chằm chằm thật lâu với ánh mắt đầy ẩn ý.
Sau khi nhận câu “Tạm biệt ngài nhé” mang chút cảm xúc nào từ , mới rũ vai, im lặng lên xe.
Mẹ và khoác tay , dạo về nhà.
Khi sắp về đến nơi, bà chần chừ mãi, đột nhiên dừng hỏi : “Tỉnh Tỉnh.”
“Nếu … ly hôn với bố con, con… nghĩ ?”
Đối với bà, đây chắc chắn là một quyết định vô cùng khó khăn.
Tôi đoán, chính cho bà thấy một khả năng khác, giúp bà dũng khí để tìm kiếm một cuộc sống mới.
Quả nhiên là , giống !
“Mẹ, con theo !”
Vì , mắt sáng lên, gần như chút do dự thốt : “Bất kể ai hỏi, con nhất định sẽ theo !”
Mẹ ngây một lúc.
Ngay đó bà bật , “Đồ phá phách, con lớn thế nào ? Đã ly hôn còn theo cái gì nữa!”
Bà bước nhanh nhẹn về phía nhà, ánh mắt lấp lánh nước.
Tôi bà đang vui.
Vui cho bà, và vui cho .
Ly hôn là sự hủy diệt.
Mà là một sự khởi đầu cho cuộc đời mới, khi chúng tìm chính .
Ba mươi tuổi muộn.
Năm mươi tuổi, đương nhiên cũng muộn!
(Hết)