Thoái Hôn xong, Ta Thành Bảo Vật Trong lòng Người - Chương 45: Giận dữ vì xấu hổ
Cập nhật lúc: 2025-09-29 09:19:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tìm việc gì, thể nào là đến để uống ké chứ.”
Tiêu Hàm Chương đặt chén xuống, lấy một tờ giấy, đưa cho .
“Giúp tìm thứ .”
Lục Vân Sanh mở giấy một cái.
“Đây là thứ gì?”
Tiêu Hàm Chương : “Một loại hương liệu chỉ Bắc Cương chuyên cung cấp cho hoàng thất, quả của nó độc, một cây chỉnh từ gốc đến quả.”
Lục Vân Sanh lộ vẻ khó xử.
“Ngươi là chuyên cung cấp cho hoàng thất, nào bản lĩnh lớn đến .”
Tiêu Hàm Chương đặt một tờ ngân phiếu lên bàn.
Lục Vân Sanh liếc mắt , vẻ mặt chút động lòng trong chốc lát.
Lại lộ vẻ mặt khó xử.
“Thật sự giúp ngươi, mà là năng lực của hạn.”
Tiêu Hàm Chương cầm chén lên, nhấp một ngụm .
“Năm ngàn lượng là tiền đặt cọc, khi việc thành công sẽ đưa ngươi hai vạn lượng nữa.”
Lục Vân Sanh lúc mới hì hì cầm lấy ngân phiếu, bỏ trong tay áo.
“Thật sự chuyện tiền bạc, chủ yếu là đây vốn thích đương đầu với khó khăn, thử thách.”
Tiêu Hàm Chương liếc một cái, hỏi: “Bắc Cương bên đó động tĩnh gì ?”
Lục Vân Sanh hai tay đưa trong tay áo.
“Tạm thời , cho tiếp tục theo dõi, tin tức sẽ lập tức báo cho ngươi.”
“Ừm, đừng để đợi quá lâu.”
Chính sự xong, Tiêu Hàm Chương dậy liền rời .
“Ấy, ngươi liền .
Ta cho gọi mấy cô nương đến đàn vài khúc, cho chuẩn chút rượu thịt chúng cùng uống.
Ngươi thành , về sớm như làm gì?
Các cô nương chỗ chúng sớm nhớ——ngươi—— đó.”
Hắn cố ý kéo dài âm cuối câu .
Thấy đầu cũng , Lục Vân Sanh “chậc” một tiếng.
“Bên cạnh ngay cả một nữ nhân cũng , giữ trong sạch như là để cho ai xem chứ.”
Hắn vỗ tay một cái, liền tiến lên.
Hắn đưa tờ giấy đó cho phía .
“Đi phân phó bên Bắc Cương mau chóng thứ , càng nhanh càng .”
Tẩm Phương Các ở các nước đều kinh doanh, chỉ quyền quý mới thể tiêu phí.
Bề ngoài chỉ là một nhạc phường, nhưng thực tế thể thu thập đủ loại tin tức từ miệng của những công tử quyền quý .
Những công tử thế gia khi rượu ngấm tai, chỉ cần dẫn dắt một chút, liền sẽ tất cả lời.
Tiêu Hàm Chương từ Tẩm Phương Các trở về liền đến Lâm gia thăm Lâm Dao.
Đến nơi thì nàng ngoài.
Cửa hàng của Lâm Dao, Lý quản gia chọn vị trí, thương lượng xong giá cả, chỉ còn thiếu việc trang hoàng , huấn luyện làm nữa thôi.
Hương liệu cũng đàm phán hợp tác với vài nhà tiếng .
Cửa hàng của Lâm Dao chỉ bán hương thành phẩm.
Nàng rõ phương thuốc, làm trong tiệm sẽ pha chế hương liệu chế tạo, đó thể trực tiếp bày bán.
Lý quản gia bảo Lâm Dao xem một chút, chỗ nào cần cải thiện .
Lâm Dao khi xem xong với vài câu, liền về.
Thẩm Thanh Vân một cô độc bên cạnh xe ngựa của nàng.
Dường như đợi nàng lâu .
Cứ ngỡ khi hủy hôn thì sẽ cùng thành dưng xa lạ, nhưng cái bóng dai dẳng của khiến Lâm Dao phiền toái vô cùng.
“Thẩm đại nhân tìm việc ?”
“Dao nhi, liệu thể mượn một bước để chuyện ?”
Thẩm Thanh Vân thấy nàng đến liền thẳng lên.
“Không cần , lời gì thì cứ ở đây .”
Thẩm Thanh Vân liếc tùy tùng phía nàng gì nữa.
Hai cứ thế giằng co, mở miệng cũng ý định rời .
Lâm Dao dây dưa với , bất đắc dĩ chỉ con hẻm bên cạnh.
Con hẻm đó cách đây xa, nếu chuyện gì xảy , xe ngựa cũng thể thấy.
“Đến đó .”
Hai đến con hẻm đó.
Đứng vững, Thẩm Thanh Vân liền lấy bức thư trong n.g.ự.c cho nàng xem.
Lâm Dao nhận lấy thư, hiểu ý gì.
“Nàng cứ xem hãy .” Thẩm Thanh Vân .
Lâm Dao mở thư , từng dòng một.
Nàng hề quá ngạc nhiên, gần như tương đồng với những gì nàng nghĩ, chỉ là thêm chi tiết cụ thể hơn mà thôi.
Thẩm Thanh Vân thấy biểu cảm của nàng như thường, trong lòng chút thất vọng.
Hắn nghiêng tiến lên, Lâm Dao thấy lập tức lùi hai bước.
Hắn trong mắt nàng thấy sự kháng cự rõ ràng.
Lập tức trong lòng ngũ vị tạp trần, chua xót khó chịu, cũng tiến lên nữa.
“Dao nhi, hề với nàng, bọn họ tính toán, cũng mới thôi.”
“Vậy thì ngươi nên tìm bọn họ, vì đến tìm ?”
Lâm Dao thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt.
dáng vẻ thờ ơ liên quan đến nàng sâu sắc đ.â.m lòng Thẩm Thanh Vân.
Môi run run.
“Chúng bắt đầu từ đầu ? Bây giờ thứ vẫn muộn ?”
Lâm Dao lạnh nhạt ngẩng mắt.
“Ngươi thể tỉnh táo một chút , chúng hủy hôn .”
Lâm Dao gấp gọn tờ giấy trong tay, nhét trả tay .
“Thẩm Thanh Vân, đường chân trời xa xăm, chúng còn là cùng một con đường. Ngươi là tự nguyện cũng , là sắp đặt cũng , đều còn liên quan gì đến nữa.”
Thẩm Thanh Vân tin nàng bạc tình như , tiếp tục chất vấn.
“Chẳng lẽ trong lòng nàng đối với còn chút tình cảm nào nữa ?
Nàng khi đó cố chấp hủy hôn chẳng là vì cho rằng phản bội nàng .
Nay hiểu lầm đều hóa giải, vì nàng vẫn đầu?”
Tờ giấy trong tay nắm nát.
Mắt đỏ ngầu.
Hắn hiểu vì nàng thái độ như , vì vẫn tha thứ cho .
“Nàng rốt cuộc làm gì?” Hắn từ cổ họng thốt mấy chữ .
Lâm Dao thẳng , nghĩ một chút, vẫn quyết định rõ chuyện với .
Nàng chậm rãi lên tiếng.
"Ta đối với ngươi từ đến nay từng tình cảm, đây , càng thể , thích ngươi luôn chỉ là phụ . Ta nghĩ..."
Nghĩ đến Lâm Minh Viễn, nàng dừng một chút, ánh mắt trầm xuống.
"Khi ngươi nhất định chỗ khiến phụ tán thưởng, bằng cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ ngươi."
"Ta cũng từng lấy làm lạ vì chăm sóc ngươi như , với thế gian đục ngầu, một hàn môn học tử thể giành công danh quả thực dễ."
"Người nguyện dùng mở đường cho bọn họ, cũng hy vọng bọn họ thể lấy bút làm kiếm, mở một con đường cho nhiều chí lớn nhưng cửa báo quốc."
"Người trúng lẽ chính là cái khí thế vươn lên của ngươi. Người ngươi là chí lớn, chỉ là cần dẫn dắt."
"Nếu những gì ngươi thể hiện cho thấy đều là ngụy trang, thì ngươi hãy tiếp tục ngụy trang . Ngươi đường đường một nam nhi bảy thước vì đặt tinh lực việc lên tiếng vì bách tính, vì quân chủ mà gánh vác việc chung."
Thẩm Thanh Vân xong, thần sắc chút xúc động.
Hắn thụi lùi mấy bước dựa tường.
Lão sư khi hẳn ký thác kỳ vọng lớn .
Thế nhưng quên mất sơ tâm của .
Hắn ngẩng đầu đôi mắt trong trẻo lấp lánh của Lâm Dao, trái tim nhảy lên một nhịp.
"Vậy nàng thể vì lão sư mà cho thêm một cơ hội nữa ?"
"Không thể, từ đến nay chỉ đường phía , sẽ đầu."
Nàng từ chối chút do dự, cuối cùng cũng đánh tan hy vọng cuối cùng của .
Vậy thì cứ buông bỏ , tự nhủ.
Hắn hé miệng định gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoai-hon-xong-ta-thanh-bao-vat-trong-long-nguoi/chuong-45-gian-du-vi-xau-ho.html.]
Chợt ngẩng đầu thấy một bóng dáng cao ráo, vững chãi đang bước về phía .
Dù cách xa đến , biểu cảm mặt mơ hồ rõ.
Hắn vẫn thể cảm nhận ánh mắt sắc lạnh của đối phương.
Hắn hiểu.
Hắn vì cách nào vãn hồi nàng nữa .
Hắn tự giễu cợt một tiếng.
Ngọn lửa giận bỗng bốc lên ngút trời, tia lý trí cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
Hắn dời ánh mắt về phía Lâm Dao, mỉa mai :
"Nói thì lắm, nàng từ đến nay từng xem trọng , ? Hắn Tiêu Hàm Chương hộ quốc hộ dân, một lòng trung trinh, gia thế cũng mạnh hơn trăm vạn , nàng trúng ?"
Lâm Dao giật , sống lưng như chọc một cái, tê dại.
Ngay đó nàng cau mày, trong lòng thất vọng về đến tột cùng.
"Ngoan cố tỉnh ngộ, thể lý."
Thẩm Thanh Vân bắt một tia hoảng loạn trong mắt nàng.
Hắn đoán sai.
Nàng cành cao để bám víu, làm còn thể đầu một cái.
Hắn khổ một tiếng.
Bỗng nhiên cảm thấy thật đáng thương.
Bị nhất tính kế, giờ đây rơi cảnh trắng tay.
Hắn đột nhiên trở nên hung hăng, gầm lên với nàng:
"Chính là sắp trở về, nàng mới cứ nhất định đòi từ hôn với .
Nói cái gì là phụ nàng, nực .
Căn bản là hai sớm tư thông với .
Là mắt mù bây giờ mới ."
Lâm Dao tức đến mức n.g.ự.c phập phồng yên, tiện tay vung một cái tát mặt .
Thẩm Thanh Vân dùng hai tay nắm chặt vai nàng, ép nàng tường phía , giận dữ nàng.
"Sao? Bị trúng tim đen, giận dữ vì hổ ?"
Lâm Dao giận dữ .
"Ngươi đến bây giờ còn cắn ngược , vô sỉ! Thẩm Thanh Vân, ngươi buông !"
Lâm Dao giơ tay thoát khỏi, động tác chọc giận .
Hắn khiêu khích liếc ở đằng xa, ngay đó cúi đầu định hôn đang ở ngay mắt.
Lâm Dao lông mi chợt run lên.
Nàng cong đầu gối, hung hăng đá một cước hạ .
Thẩm Thanh Vân lập tức đau đớn buông tay, ôm lấy hạ , quỳ rạp xuống đất.
Lâm Dao lập tức khỏi con hẻm.
Đụng đôi mắt đen sâu thẳm nhưng ẩn chứa lửa giận của Tiêu Hàm Chương.
Lúc , tùy tùng của Lâm gia thấy cũng vội vàng chạy tới.
Nàng cúi đầu tránh ánh mắt của , bước nhanh qua bên cạnh .
nắm lấy cổ tay, kéo ngược trở mặt.
Nàng đến từ lúc nào, cũng bao nhiêu.
Lông mi nàng khẽ rũ xuống, che cảm xúc trong mắt.
Năm ngón tay luồn kẽ tay nàng, mười ngón đan chặt , cho nàng một chút cơ hội giãy thoát.
Hắn kéo nàng đến mặt Thẩm Thanh Vân, từ cao xuống kẻ đang co ro đất.
khi thấy đất đau đến mức co giật dần, Tiêu Hàm Chương sững sờ.
Hắn nghiêng đầu Lâm Dao, ánh mắt chứa một tia kinh ngạc.
Thẩm Thanh Vân co ro đất, run rẩy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lâm Dao đối mặt với ánh mắt của Tiêu Hàm Chương, cũng chút ngượng ngùng đầu .
Nàng cũng lấy sức mạnh lớn đến , lúc đó nàng chỉ nhanh chóng thoát .
Đều là bản năng, ngày thường nàng như .
Tiêu Hàm Chương thấy nàng chút bối rối, lúc mới hồn, với Thẩm Thanh Vân đất:
"Ngươi sai, thèm nàng từ lâu , nhưng đến bây giờ nàng vẫn đồng ý với ."
Chắc là đau đến cực điểm, Thẩm Thanh Vân vật đất.
Trán lấm tấm mồ hôi, miệng ngừng thở hổn hển.
Tiêu Hàm Chương thấy cũng tiện tay dạy dỗ thêm, chỉ trầm giọng để một câu cho .
"Tuy nhiên, nàng sớm muộn gì cũng là của , ngươi nhất nên tránh xa nàng một chút."
Môi Thẩm Thanh Vân tái nhợt, đất lời nào, chỉ thể trơ mắt hai nắm tay rời .
"Ha ha."
Hắn lạnh một tiếng, giống như tự giễu, giống như cuối cùng cũng hiểu rằng e rằng sẽ bao giờ còn cơ hội nữa.
Tiêu Hàm Chương dắt nàng lên xe ngựa mới buông tay nàng .
Lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, dù buông tay, tay nàng vẫn còn lưu ấm của .
Không từ lúc nào, nàng mà còn từ chối những sự đụng chạm nữa.
Có lẽ là từ đêm đó nàng rơi bẫy, ôm nàng đang run rẩy lòng.
Không đúng đúng, khi đó là vì tình huống đặc biệt, nàng thật sự kiệt sức, suýt đóng băng đến chết, mới để ôm.
Vậy còn hôm nay...
Đã từng ôm , thật nắm tay một chút cũng coi là gì cả.
Nàng nghĩ ngợi, vành tai liền chút ửng hồng.
Lúc , lời của Tiêu Hàm Chương cắt ngang những suy nghĩ miên man của Lâm Dao.
"Hắn tìm nàng chuyện gì?"
Tiêu Hàm Chương giữa hai nàng xảy chuyện gì đó.
Khi đến, hai xảy xung đột.
"Hắn với , chuyện của và Dương Nguyệt Như là do mẫu và Dương Nguyệt Như liên thủ bày .
Các nàng hạ dược , chính là để thể cưới Dương Nguyệt Như, mới thần trí minh mẫn mà làm chuyện đó."
Tiêu Hàm Chương xong, ngửa , thong thả dựa thành xe.
"Vậy cần mua chút lễ vật đến tận cửa tạ ơn , nếu vì các nàng, chăng cơ hội ."
Vẻ mặt nghiêm túc của , cứ như là thật sự đang suy nghĩ vấn đề .
Lâm Dao chọc .
Người luôn trong lúc chuyện nghiêm túc, đột nhiên một câu như .
"Hắn đến với nàng điều , chẳng lẽ là cùng nàng gương vỡ lành?" Tiêu Hàm Chương hỏi.
Lâm Dao mím môi.
"Hắn nghĩ sự thật, thì nên tha thứ cho ."
Ánh mắt Tiêu Hàm Chương trầm xuống.
"Vậy nàng nghĩ thế nào? Sau đó vì cãi ?"
"Ta từng thích , càng thể đầu , liền là vì sớm cùng ngươi ..."
Lâm Dao dừng , hai chữ đó nàng thể .
Tiêu Hàm Chương hiểu ý nàng, những lời họ đó cũng một hai phần.
"Nàng từng thích , nàng... bây giờ một chút nào đó thích ?"
Đáp là một lặng.
"Thôi , lẽ vẫn còn quá vội vàng."
Tiêu Hàm Chương là mở lời .
Trong miệng vội, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác thất bại rõ nguyên do.
Vì thể bước trái tim nàng chứ.
Hắn đợi nàng quá lâu, vội đều là giả dối.
Trên mặt miễn cưỡng duy trì vẻ ung dung.
"Có một chút." Lâm Dao đột nhiên lên tiếng.
Hắn chợt ngẩng đầu.
Thấy Lâm Dao đang vò vò vạt váy một cách lộn xộn, cúi đầu khẽ :
"Dường như... một chút."
Một tia sáng vặn chiếu từ màn xe phấp phới, rọi lên hai .
Trong mắt chứa gom trăng, tràn đầy vẻ thanh tân.
Hai nên lời đối mắt một chút, chợt đều bật .
Thời gian dường như giây phút dừng một cách ngắn ngủi cả hai.
"Tiêu Hàm Chương, chúng thử xem ."