"Đi mời một bác sĩ tới ."
Tiêu Túng dặn dò  hầu một câu,  nắm tay Tô Dao bước .
Tô Dao   chút suy tư, "Anh  xem,   nhắm  em như ,   vì ghét bà Sử Thái Thái ?"
"Cũng  thể lắm."
Tiêu Túng gật đầu tán thành, "Chỉ tiếc là,  đây   từng  qua  gì với vị Sử Thái Thái , nên  bao giờ phát hiện  điểm ."
"Người  là đại gia khuê các, đương nhiên sẽ  dễ dàng tiếp khách ngoài."
Tô Dao tùy ý  một câu,   bước lớn về phía , nàng  chút tò mò về vị Sử Thái Thái , Sử Anh    dạng dễ khuất phục,   bà   làm thế nào.
Tiêu Túng  bàn tay   lúc nào   buông  của ,  nguyên tại chỗ  nhúc nhích.
Tô Dao   mấy mét mới phát hiện  vẫn  đó,  chút khó hiểu dừng , "Sao  ?"
Tiêu Túng lạnh nhạt , "Khi cần dùng đến, thì nắm chặt  buông, khi  cần dùng nữa, vung tay là . Tô Dao, em  còn  lương tâm nữa  ."
Tô Dao phần nào cảm thấy   , nhưng đây   nguyên nhân chính, Tiêu Túng   vốn quen ngang ngược, nàng sợ  ở nhà họ Sử sẽ bày trò, đành  thỏa hiệp, bước tới kéo  một cái.
Tiêu Túng lúc  mới  bước tiếp, nhưng chẳng mấy chốc bước chân   dừng , bởi vì họ đối diện gặp Thẩm Tri Du.
"Âm hồn bất tán, ngươi đến đây làm gì?"
Tiêu Túng  tay , trách móc một cách hiển nhiên đúng đắn,     ý thức  mới là kẻ thứ ba.
Thẩm Tri Du  lười biếng đếm xỉa đến , chỉ liếc mắt  , khi thấy Tô Dao mới tới gần hơn một chút, Tiêu Túng vội vàng bước tới chặn ,  cho  cơ hội  chuyện với Tô Dao.
Hai  như chim ưng bắt gà con, tại chỗ xoay mấy vòng, Thẩm Tri Du rốt cuộc  nhịn  nữa, "Cô  là vị hôn thê của ,  dựa  cái gì  cho   chuyện với cô ?!"
Tiêu Túng    cảm thấy  , thậm chí còn  kiêu ngạo, "Chẳng mấy chốc cô  sẽ   nữa ."
Nắm đ.ấ.m của Thẩm Tri Du kêu răng rắc, Tô Dao cảm thấy hai   sắp sửa đánh , vội vàng bước lên  khuyên can, Tào bí thư   tới, "Thiếu soái nguyên lai ở đây."
Đối phương là tìm Tiêu Túng, Tiêu Túng  thể  tạm thời kìm nén sự ghen tuông với Thẩm Tri Du, bước lên ứng phó.
Thẩm Tri Du thuận thế  đến bên cạnh Tô Dao, "Nhà cửa tu sửa cũng sắp xong , khi nào về?"
Tiêu Túng rõ ràng   thấy, mắt lập tức liếc sang, nhưng ngại cha của Sử Anh đang ở đó,  thể  gần, đành  trò chuyện xã giao với đối phương,  nghiến răng trừng mắt  Thẩm Tri Du.
Thẩm Tri Du khiêu khích  một tiếng,  đó  nghiêng ,  cho đối phương thấy khẩu hình khi  .
"Tôi  chuẩn  xong , nhưng Hải Thành vì vụ nổ nên vẫn đang giới nghiêm, chúng    , cần một kẽ hở."
"Cần em làm gì?"
Tô Dao  chỉnh  mũ cho Thẩm Tri Du,  lên tiếng hỏi nhỏ.
"Em  thể khiến Tiêu Túng rời khỏi Hải Thành một chuyến ? Chỉ   rời khỏi Hải Thành, chúng  mới  cơ hội."
Hắn rõ ràng cảm thấy việc   dễ làm, độ khó  thành cũng  lớn, nên trong lời  đầy bất an, nhưng   còn cách nào khác, ngoài tìm Tô Dao,     làm .
"Được."
Tô Dao  do dự, lập tức đồng ý, ngược  khiến Thẩm Tri Du  kinh ngạc, "Xác định như  ?"
"Chắc là  khó, dạo gần đây ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-258-hoan-toan-nam-chac.html.]
Tô Dao  chút   miêu tả thế nào, nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Tiêu Túng khi thấy chiếc thẻ vàng hôm qua, lòng nàng thắt , một lúc lâu mới lên tiếng, "Hắn tin chắc rằng em vẫn còn tình cảm với ,  tin tưởng em, nên cứ yên tâm, còn cần em làm gì khác nữa ?"
Thẩm Tri Du sững , rõ ràng  ngờ nàng sẽ quả quyết như , nhưng  khi kinh ngạc vẫn thở phào nhẹ nhõm, "Em  thể đưa Tiêu Túng   ngoài,  là giúp đỡ  lớn , những việc khác  sẽ sắp xếp  thỏa."
"Vậy tám giờ sáng mai, em sẽ thuyết phục Tiêu Túng dẫn em  ngoài từ phía nam,  nắm lấy cơ hội."
Thẩm Tri Du  định cảm ơn, bên tai  vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Tiêu Túng rốt cuộc cũng đuổi  Tào bí thư, bước tới như bắt gian.
Thẩm Tri Du thật sự   làm cho tức phát , giơ ngón tay giữa  với ,  mới   rời .
Tiêu Túng nhấc chân định đuổi theo,  Tô Dao kéo , "Đây   Soái phủ, đừng bày trò nữa."
Tiêu Túng  cam tâm, nhưng vẫn dừng , áp sát   Tô Dao, "Hắn  gì với em? Em đừng    bậy, Thẩm công quán  sửa xong..."
Tô Dao  để   tiếp, bởi vì  tiếp nữa, e rằng Thẩm công quán thật sự  bốc cháy mất.
"Anh xem khóa của em  đeo  ?"
Một câu , Tiêu Túng lập tức quên mất Thẩm Tri Du,   chằm chằm chiếc thẻ vàng của Tô Dao,  đến mức Tô Dao cũng thấy rờn rợn, "Anh  cái gì thế?"
"Không đeo ."
Tiêu Túng há miệng  liền, khiến Tô Dao  buồn   tức, một chiếc thẻ vàng thì  đeo    đeo  gì chứ.
 nàng cũng  vạch trần, mặc cho  đàn ông thò tay  chỉnh sửa giúp nàng, chỉ là chẳng mấy chốc, bàn tay    an phận, từ cổ áo nàng lẻn ,  làn da thịt non nớt của nàng  ngừng ma sát.
"..."
Nàng một tay nắm lấy tay Tiêu Túng,    về phía .
Đường trong nhà họ Sử  khó nhận, rẽ hai khúc rẽ là đến sân chính, cha Sử Anh đang   gốc cây pha , con trai trọng thương nguy kịch, ông    nhàn nhã, thấy hai  bước ,  : "Nghe  ngươi  thăm tiểu tam ? Vẫn là ngươi rộng lượng,  vô lễ như , ngươi cũng  dạy dỗ."
Tiêu Túng với cha Sử Anh còn khá khách khí,  gật đầu, mới  xuống bên cạnh ông , "Sử Anh là  nhà họ Sử, cần gì   tay?"
Cha Sử Anh đẩy một chén  tới, Tiêu Túng  động đến, chỉ là chuyển giọng, "  thấy  thương thế nghiêm trọng, e rằng  dưỡng mấy năm ."
Cha Sử Anh khựng , mỉm , "Nếm thử , Long Tĩnh  mưa."
Tiêu Túng lúc  mới nâng chén  lên.
Tô Dao liếc  hai ,  rõ ràng, mấy câu   xong, Sử Anh e rằng sẽ  còn ngày trỗi dậy nữa.
Không  đối phương  hối hận  , từng lấy nàng để trút giận.
Cổ tay bỗng  chạm nhẹ, một chén   đưa tới, "Trà của bá phụ  là cực phẩm, nếm thử ."
Tô Dao  ngờ lúc   vẫn nhớ đến , vội vàng tiếp nhận.
Có cuộc  chuyện , bữa cơm  đó  hòa hợp, Sử Thái Thái  đến chuyện  đây ở kinh thành, Tô Dao thuận lời tiếp, "Em cũng  lâu   ngắm cảnh bên ngoài Hải Thành , Tri Du..."
Nàng ngoảnh đầu  Thẩm Tri Du, "Ngày mai  thể dẫn em  ngoài dạo chơi ?"
Thẩm Tri Du khẽ run tay,   ngờ Tô Dao sẽ nhắc đến chuyện  lúc , nhưng  đó liền hiểu , càng đường đường chính chính, mới càng  dễ khiến  khác nghi ngờ.
"Dạo gần đây Hải Thành giới nghiêm,  e rằng..."
"Biết  bất tài, thì ít xuất hiện  mặt cô  thôi."
Tiêu Túng châm chọc một câu, khiêu khích nắm lấy tay Tô Dao, "Ngày mai  dẫn em ."