Lời  dứt, ánh mắt của   đáp xuống  Tô Dao, mang theo sự căm ghét và sát ý rõ ràng, sự độc ác trong đó thậm chí còn mãnh liệt hơn cả những    tư thù làm khó cô.
Khiến Tô Dao nhíu chặt mày,   đúng là đáng , kỳ thực   thực sự ghen ghét và bất mãn là Tiêu Túng, nhưng chỉ dám trút giận lên  cô.
Đồ thứ vô dụng.
 lúc    lúc mắng , đối phương  giọng điệu chắc chắn như , khiến cô ít nhiều cảm thấy bất an.
Lẽ nào  thực sự  chứng cớ gì?
 mỗi  cô đều  thận trọng, theo lý,  nên để  dấu vết gì mới .
"Chứng cớ gì?"
Tiêu Túng rõ ràng cũng  nghi hoặc, Sử Anh  liếc Tô Dao một cái,  mới đưa tay  trong n.g.ự.c mò cái gì đó.
Cũng chính ánh  , khiến Tô Dao chợt hiểu , mục tiêu hôm nay của Sử Anh, kỳ thực là cô,  căn bản  từng nghĩ thực sự làm khó Soái phủ, cũng chẳng  điều tra rõ chân tướng vụ nổ.
Hắn chỉ đang lợi dụng chuyện để vu khống, đem cô  đỡ tội.
Tô Dao   hiểu , m.á.u trong  cũng vì thế mà lạnh hết.
Nếu hôm nay  Sử Anh bắt , chắc là cô  thể trở về nữa...
"Hãy xem,  trong tấm hình , cô nên quen chứ?"
Sử Anh  mở miệng, lời là  với Tô Dao, nhưng đồ vật  đưa cho Tiêu Túng.
Đó là một tấm ảnh,  trong ảnh đeo kính dày cộp, mặc áo choàng rộng màu trơn,  tay ôm mấy cuốn sách dày, trông giống như một vị giáo sư nào đó trong trường học.
 khuôn mặt đó,  giống hệt Tô Dao.
Đây là dáng vẻ lúc cô cải trang thành Đường Lê, nhử sát thủ xuất hiện.
Cũng  thôi, ngoại trừ  hành động  , cô đều tránh né  ánh , chỉ   , cô buộc  lộ diện.
 là chỉ duy nhất  ,    của Công tác xứ chộp  cơ hội.
"Thiếu soái,  thấy quen chứ? Ngài  thấy tò mò, vì  cô   ăn mặc thành bộ dạng  ?"
Sử Anh  mở miệng, tiếng  trong giọng ,   nhịn nổi.
Tiêu Túng  lên tiếng, chỉ đưa tay tiếp nhận tấm ảnh, chăm chú      trong ảnh.
Tiêu Dực  nhịn  bước tới, liếc  tấm ảnh, khi thấy khuôn mặt Tô Dao, cũng sững sờ.
"Tô tiểu thư, đây là chuyện thế nào? Đây thực sự là cô ?"
Hắn  nhịn  lên tiếng, trong mắt mang theo chờ đợi, dường như mong cô  thể đưa  một lời giải thích hợp lý.
Tô Dao trầm mặc một lúc, vẫn gật đầu thừa nhận.
Cô     phủ nhận, nhưng bối cảnh trong ảnh quá rõ ràng, mà hôm đó cô và Tiêu Túng từng gặp  ngay tại đây, vì  cho dù  phủ nhận, e rằng Tiêu Túng cũng  tin.
"Kỳ thực em..."
Cô ấp a ấp úng giải thích, nhưng  nghĩ   lý do hợp lý nào, Tiêu Túng bỗng ngắt lời cô, "Em đang bắt chước Đường Lê ?"
Tô Dao ngậm miệng, vấn đề  thậm chí  cần cô trả lời, Tiêu Túng cũng  thể tự  đáp án, bởi vì quá rõ ràng, cô chính là đang bắt chước Đường Lê.
 khốn nỗi, ai cũng , Đường Lê là nghịch lân của Tiêu Túng.
Cũng    cảm thấy bản  làm quá đáng,  là  nghiện diễn vở kịch chân tình, rõ ràng là chính  giam cầm  ,   cho phép  khác nhắc tới một chữ.
Tô Dao từng vì chuyện  mà chịu thiệt quá nhiều  .
Lần đó chỉ vì cô sơ ý nhắc vài câu,    trực tiếp bắt chước, e rằng sẽ đ.â.m thẳng  họng s.ú.n.g của Tiêu Túng mất.
Vì  ngay cả trong mắt Tiêu Dực, cũng thêm chút lo lắng.
"Thiếu soái đúng là mắt tinh tường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-252-co-ay-la-de-quyen-ru-ta.html.]
Sử Anh  ,   lẽ là  vui sướng nhất trong tất cả    mặt ở đây, "Trùng hợp hơn nữa là,  và  khi cô  đóng giả Đường Lê, ở Hải Thành    c.h.ế.t  ít nhân tài trí thức, ai dám  trong đó   liên quan gì?"
Tô Dao lạnh lùng  , tình thế lúc , cô cũng  cần thiết  giả vờ nữa.
"Hung thủ rốt cuộc là ai, e rằng các  ở Công tác xứ còn rõ hơn ai hết."
Ánh mắt cô rực cháy, giọng điệu sắc bén, "Giặc lùn tàn hại đồng bào, các  làm ngơ, giờ đây còn  hãm hại đồng bào để đỡ tội, hành vi như , khác gì cầm thú?!"
Cô đảo mắt  xung quanh, những điều tra viên  lẻ lương tâm còn  mất hết,  dám đối mặt với cô, còn Sử Anh thì tỏ    gì, "Đừng  mấy lời vô ích đó, theo chúng  về một chuyến ."
Hắn    tiến lên  bắt  , Tiêu Dực theo phản xạ lên tiếng, "Khoan ."
Hắn sốt ruột  về phía Tiêu Túng, "Thiếu soái,    hiểu lầm gì ? Có nên  Tô tiểu thư..."
"Cô   thể giải thích thế nào?"
Sử Anh  khách khí ngắt lời,  đó  về phía Tiêu Túng, "Thiếu soái, cô  đóng giả chính là Đường Lê đấy,   thể dễ dàng tha thứ?"
Tiêu Dực tắc lưỡi,  Tiêu Túng,   Tô Dao, vẫn khẽ lên tiếng, "Tô tiểu thư,  vài lời ."
Tô Dao  lên tiếng, cô chẳng  gì để .
Hơn nữa lúc  trong đầu cô  đang tính toán,    thể bắt Sử Anh  , g.i.ế.c  cũng coi như trừ hại cho dân.
Một bàn tay bỗng chìa tới, nắm lấy cổ tay cô.
Khi  rõ chủ nhân của bàn tay đó là ai, cô như  kích động, mãnh liệt giật tay .
Trong mắt Tiêu Túng thoáng nét sửng sốt,  thể  khống chế  lảo đảo mấy bước.
Nếu là  đây, cú  Tiêu Túng tất nhiên sẽ  nhúc nhích, nhưng  may, bây giờ  đang vô cùng suy yếu,  còn  ngay đầu cầu thang, một cái lảo đảo , chân  trượt xuống, cả  trượt dọc theo cầu thang xuống .
"Thiếu gia!"
Quản gia kinh hô, vội vã bước lên, Tiêu Dực cũng đuổi theo.
Tô Dao choáng váng một chốc, theo phản xạ  theo mấy bước, nhưng ngay  đó   điều tra viên nắm lấy cánh tay, cưỡng chế giam giữ tại chỗ.
Sử Anh chê  một tiếng, "Chà, cô đắc tội bảo sơn lớn nhất của  , Tô Dao, về Công tác xứ,  sẽ chiêu đãi cô chu đáo."
Lời  dứt,  lớn bước đuổi xuống .
May mà Tiêu Túng vẫn còn chút sức lực, nắm lấy lan can, dừng  ở chỗ rẽ, cũng  cần  khác đỡ, tự   dậy, đưa tay ấn lên vết thương, rõ ràng động tác kịch liệt    ảnh hưởng đến chỗ  thương.
"Cô  thật quá đáng,  yên tâm,  sẽ   dạy dỗ cô ."
Sử Anh đuổi xuống, sốt sắng lên tiếng, Tiêu Túng dường như  còn sức  nữa, một lúc lâu  mới ngẩng đầu, thẳng thẳng  về phía Tô Dao.
"Thiếu soái..."
Tiêu Dực theo phản xạ  biện hộ cho Tô Dao, nhưng lời đến miệng,  dừng ,  thực sự    thế nào.
Tiêu Túng bỗng  một tiếng, "Gần đây, em thật sự tính khí  ."
Tô Dao mím môi,  lên tiếng.
Kỳ thực, giữa họ cũng chẳng còn gì để .
Sử Anh xem kịch  đủ, từ từ  dậy, "Vậy  đưa  về , Thiếu soái, hãy giữ gìn sức khỏe."
Hắn     lấy  tấm ảnh, nhưng chạm tay   hụt, Tiêu Túng trực tiếp cất tấm ảnh  trong n.g.ự.c .
Sử Anh sững sờ, giây tiếp theo,   thấy Tiêu Túng đầy lý lẽ lên tiếng, "Đây tính là chứng cớ gì?"
"Sao   tính là chứng cớ?"
Sử Anh  ngờ Tiêu Túng lúc   còn bao che cho Tô Dao, giận đến giọng điệu cũng cao hẳn lên, "Cô  ăn mặc như ,  một cái là ..."
"Cô  là để quyến rũ ."
Tiêu Túng   nữa ngắt lời , quả quyết , "Cô  tưởng  thích loại ."