Tô Dao ngẩn ,  kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy  thì tiếng chuông điện thoại   reo lên.
Tiêu Túng  im  nhúc nhích, Kim Cẩn cũng như   thấy. Tô Dao  hai  họ, do dự  dậy thử hỏi: "Tôi  điện?"
Tiêu Túng "ừ" một tiếng, cúi đầu ăn một cách giận dữ một quả trứng rán.
Tô Dao chỉ thấy khó hiểu, nhưng vẫn  dậy  bắt máy. Vừa áp ống   tai, cô   thấy giọng  của Thẩm Tri Du.
"Tiêu Túng,   điên  hả?"
Tô Dao ngập ngừng một chút  mới lên tiếng: "Tri Du, là  đây."
Thẩm Tri Du im lặng một lúc mới  : "Lúc nãy Tiêu Túng  làm gì ? Đột nhiên xin  , giọng điệu như  ăn tươi nuốt sống  ."
Tô Dao  thấy tiếng  đàn ông bên  đầu dây thở dài, khóe miệng  nhịn  giật giật,  đầu   phía phòng ăn. Tiêu Túng đang  cô, nhưng khi ánh mắt chạm ,   vội vàng  .
Cô thu  ánh , cũng thở dài theo: "Gần đây   thường xuyên khó hiểu như , đừng để ý làm gì."
"Thật sự   việc gì chứ?"
Giọng Thẩm Tri Du đầy do dự, dù   thấy mặt , Tô Dao cũng  thể tưởng tượng , lúc   chắc hẳn đang đầy vẻ quan tâm: "Bên  gặp chút rắc rối,  vướng , nhất thời  về , em…"
"Yên tâm ,   thể xử lý ."
Cô dịu dàng trấn an Thẩm Tri Du, định hỏi xem bên đó rốt cuộc xảy  chuyện gì, xem   thể giúp  gì , thì ống    giật mất.
"Sao  lắm lời thế?"
Tiêu Túng chê bai Thẩm Tri Du một câu, giơ tay cúp máy.
Quay đầu , Tô Dao đang  . Hắn  chút hối hận  , vài giây  mới   : "Tôi làm  là  cho  , bọn thổ phỉ hung hãn,    chuyên tâm xử lý,  thì xảy  chút sơ suất là phiền toái."
Đầu ngón tay Tô Dao khẽ động,  chút ngứa tay. Tên khốn , thật sự cho rằng cô   rắc rối của Thẩm Tri Du là từ   ?
Môi cô mấp máy, nhưng  kịp  gì, tiếng chuông điện thoại  reo. Tiêu Túng hành động cực nhanh, giơ tay nhấc máy: "Anh  hết ? Ra khỏi nhà thì chuyên tâm làm việc, còn  lung tung quyến rũ ai?"
Người bên  đầu dây dường như  mắng cho ngẩn , im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi   khỏi nhà ."
Giọng  , là Trần Thi Ninh.
Tiêu Túng "chậc" một tiếng, thu  sự nóng giận: "Anh  việc gì?"
" là  chút chuyện."
Giọng điệu Trần Thi Ninh  phức tạp: "Tôi  một  chú kết nghĩa, hôm qua c.h.ế.t vì 'mã thượng phong'*. Hắn  khỏe như gấu ,  cảm thấy chuyện   đúng,  nhờ  giúp điều tra một chút."
(*Mã thượng phong: ám chỉ c.h.ế.t đột ngột khi đang quan hệ tình dục.)
Tiêu Túng dựa  sofa: "Chết thì càng , đỡ  phiền phức cho ."
"  sợ  tiếp theo là  đấy."
Giọng Trần Thi Ninh bỗng cao vút, qua điện thoại  thể  thấy tiếng bước chân nôn nóng của : "Đây   là  đầu tiên . Nửa tháng , bá phụ kết nghĩa của cha , cũng c.h.ế.t . Lúc đó  đang dưỡng thương,   làm phiền, nhưng giờ  c.h.ế.t thêm một  nữa. Số còn  chỉ  ngần , ai  thể đảm bảo  tiếp theo   là ?"
Hắn hạ giọng xuống: "Tôi  quan tâm ,  cũng  thể chạy nhảy khắp nơi , ngày mai là tiệc rửa tay gác kiếm của cha ,   tới cho  trấn trường, để tránh thật sự   nhắm  ."
Tiêu Túng xoa xoa thái dương: "Nếu thật sự  động đến , thì   là  đầu tiên ."
Trần Thi Ninh hình như    thôi, một lúc lâu  mới hạ giọng: "Tôi cũng nghi ngờ là do cha   tay."
Tiêu Túng   làm cho tức  : "Dù là ai  nữa, miễn là  đụng đến  là ."
Trần Thi Ninh đột nhiên im bặt,  lâu  giọng  mới vang lên: "Tiêu Túng,    chuyện gì ? Thực   vẫn luôn thấy kỳ lạ, năm ngoái   , cha   ốm. Anh  trở về Hải Thành, bệnh của ông   nặng thêm. Anh…"
Hắn đột nhiên dừng lời, nửa lúc  giọng trầm xuống: "Tiêu Túng, cha …  gì đối không起  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-206-khong-phai-thu-tot-dep-gi.html.]
Đầu ngón tay Tiêu Túng khẽ run, vô thức day day.
Tô Dao trông thấy hành động nhỏ đó của , cảm thấy bất ngờ. Cô vẫn hiểu Tiêu Túng đôi chút, hành động nhỏ  cho thấy  hiện đang  căng thẳng.
Thật mới lạ, một  như Tiêu Túng,  cũng  lúc cảm thấy căng thẳng.
Sự hỗn loạn nhà họ Trần,  liên quan đến ?
"Anh   chứ."
Trần Thi Ninh  lên tiếng, dường như   ý thức  điều gì, giọng điệu  gấp  nặng nề.
"Là ngày mai  ?"
Tiêu Túng thở dài: "Tôi sẽ tới, lúc đó gặp mặt  chuyện."
"Được,  đợi ."
Trần Thi Ninh cúp máy . Tiêu Túng  tiếng tút tút trong ống , một lúc lâu mới lấy t.h.u.ố.c lá , nhưng tìm mãi  thấy bật lửa.
Tô Dao giơ tay đưa cho .
Tiêu Túng  cô một cái  mới nhận lấy, nhưng   châm.
"Hút ."
Tô Dao lùi  xa một chút, hút c.h.ế.t  cho xong.
Tiêu Túng hắt xì một cái. Tô Dao giật nảy ,  đến nỗi  chứ, lén chửi thầm cũng   ?
Cô mím chặt môi,  dám  nữa. Tiêu Túng nhịn   nhịn, rốt cuộc vẫn châm một điếu thuốc cho . Chưa kịp hít một ,    đầu ho sù sụ.
Từ khi trở về, đây là  đầu tiên Tô Dao thấy  như ,  chút tò mò: "Anh  ốm?"
Tiêu Túng vẫy tay: "Không . Ngày mai em   cùng  đến nhà họ Trần ?"
Đương nhiên là   ,   Đường Lê đang ở nhà họ Trần thì ?
  thể  như  .
"Nhà họ Trần  hoan nghênh  ?"
Giọng cô  vòng vo: "Tôi nhớ vị Trần gia …"
"Tôi sẽ sắp xếp  thỏa."
Tiêu Túng trịnh trọng lên tiếng: "Tô Dao,  thề, sẽ  để em  chịu ức nữa."
Đôi mắt phượng hẹp dài của   sang,  lẽ do  mới ho, khóe mắt đỏ lên, mất  vẻ hằn học thường ngày, ngược  toát lên vẻ ốm yếu tiều tụy, khiến cho lời   vô cùng chân thành.
Tô Dao theo bản năng tránh ,  hiểu  cô   đối mặt với Tiêu Túng.
Cô giả vờ do dự, vài giây  mới gật đầu: "Được,  cũng  tò mò Trần Viên trông như thế nào."
Tiêu Túng  , trông  vẻ  vui, nhưng trong sâu thẳm đáy mắt  mang theo nỗi ưu tư, ngay cả bàn tay cầm điếu thuốc cũng siết chặt.
Tô Dao thu  mắt những hành động nhỏ nhặt đó của , trong mắt lóe lên một tia suy tư. Xem  chuyện nhà họ Trần liên tiếp xảy , quả thực  liên quan đến Tiêu Túng.
  và Trần Thi Ninh, là bạn bè sống c.h.ế.t  .
Tô Dao khép mắt xuống, nhớ  sự ngẩn ngơ khi lấy  ống tiêm hôm qua, trong lòng thầm chê bai.
Tiêu Túng a Tiêu Túng,  thật   là thứ   gì.