Tô Dao trầm mặc. Cô  nắm chắc đây là quyết định của Thẩm Tri Du nhằm  cô ở  Soái phủ,  thực sự  xảy  chuyện gì, buộc    quyết định như .
  dáng vẻ của Tiêu Túng, cô  thể  nghi ngờ đó là tình huống thứ hai.
Cô lấy chiếc điện thoại từ tay  đàn ông, "Tri Du,  định  làm gì?"
Thẩm Tri Du ở đầu dây bên  thở hổn hển,   là vì bận rộn  vì tức giận, "Có một lô hàng  cướp núp chặn mất,    một chuyến."
Hắn thở một ,  bổ sung, "Trong nhà vẫn còn cháy, em tạm thời đừng về."
Tô Dao khẽ giật . Câu  của Thẩm Tri Du thật thú vị, vẫn còn cháy.
Cô  nhịn  liếc   đàn ông . Tiêu Túng  mặt ,  dám đối diện với cô.
Tô Dao mím môi. Tiêu Túng chỉ  dùng những thủ đoạn hèn hạ .
"Vậy  cẩn thận."
Hai   trao đổi vài câu  mới cúp máy.
Tiêu Túng che giấu bằng một tiếng ho, "Em cứ ở  phòng cũ của em , lên xem , chỗ nào  hài lòng thì bảo  dọn dẹp."
Tô Dao  nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu  , "Anh  , cháy nhà  thể thiêu c.h.ế.t  ?"
Tiêu Túng sững sờ, sắc mặt đờ . Dù  đó   cứng đầu, nhưng cũng sẽ  thực sự phủ nhận những gì   làm. Chỉ là  thần sắc của Tô Dao,  cũng  dám thừa nhận, nên đành im lặng.
Tô Dao  tranh cãi với , chỉ thở dài, "Mạng  làm thuê cũng là mạng, Thiếu soái, xin ngài đừng manh động nữa."
Cô bước lên lầu hai. Tiêu Túng  nguyên tại chỗ, một lúc lâu  mới  tiếng thở dài vang lên.
Tô Dao  thèm để ý, đẩy cửa phòng  lầu hai - nơi cô  sống sáu năm. Dù   lâu,  lâu   trở , nơi  vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, quen đến mức nhắm mắt  cô cũng  thứ gì để ở vị trí nào.
Cô bước về phía , tưởng rằng  sẽ ngửi thấy mùi mục nát, âm lạnh của một nơi lâu ngày   ở, nhưng . Thay  đó là một mùi kỳ lạ, hỗn tạp giữa hương thơm của thuốc mỡ và nước hoa.
Ánh mắt chuyển động, cô  thấy  tủ ở cửa, một đôi giày của đàn ông.
Cô từ từ lùi , nhưng lưng  va  một bức tường thịt.
"Sao   ?"
Tiêu Túng lên tiếng. Không    đuổi theo từ lúc nào,  ngay ở cửa.
Tô Dao tránh sang một bước, tránh khỏi sự tiếp xúc với , "Hình như   đang ở đây,  vẫn ở phòng khách ."
Cô   định . Tiêu Túng nắm lấy cổ tay cô, "Là  đang ở. Sáng nay   dọn  , đồ đạc bên trong đều mới cả."
Tô Dao lúc  mới ngẩng đầu  , cảm thấy khó hiểu.
Phòng của Tiêu Túng ở  lầu ba, dù là diện tích  bài trí đều  hơn phòng khách của cô  nhiều, ngay cả cửa kính cũng dày hơn. Tại     ở đây?
Như thể   thấu sự nghi hoặc trong lòng cô, Tiêu Túng lên tiếng giải thích, "Nếu  , chỉ ở đây  mới ngủ , em tin ?"
Tô Dao lịch sự  nhẹ. Tiêu Túng thở dài,  tiếp tục chủ đề  nữa, kéo cô  phòng, "Đồ đạc vẫn ở vị trí cũ, em xem thiếu thứ gì thì bảo họ mang lên. Còn nữa, cái ..."
Hắn mở ngăn kéo, lộ  lọ thuốc giảm đau bên trong, "Em còn cần thứ  nữa ?"
Ánh mắt Tô Dao  khống chế  mà lạnh lẽo . Nỗi đau tuyệt vọng mỗi khi bệnh chân tái phát dường như  trào dâng, nhưng nhanh chóng  cô đè nén xuống. Con   thể mãi chìm đắm trong quá khứ, cô  tiến về phía , cô  một cuộc sống khác.
"Không cần nữa."
Cô lạnh lùng lên tiếng. Mối quan hệ  mới hòa hoãn giữa hai  trong chốc lát  rơi xuống băng giá. Trong lòng Tiêu Túng thót . Hắn thực   rằng nhắc đến chuyện , Tô Dao sẽ giận dữ, nhưng   thể  hỏi. Hắn cũng sợ Tô Dao  rơi  tuyệt vọng khi   thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-193-su-chan-ghet-lo-ro-khong-che-giau.html.]
Thấy đối phương  lưng định ,  theo bản năng kéo cô , "Tô Dao,  sẽ chữa khỏi cho em,  đảm bảo. Lỗi lầm của ,  sẽ sửa chữa. Chỉ vì chính bản  em, hãy cho  cơ hội ."
Giọng  gấp gáp,  thể run rẩy  kiềm chế . Trong phút chốc,  như  lạc  con hẻm chật hẹp, u tối  Bách Thạch. Hắn đưa tay định ôm Tô Dao  lòng,   cảm nhận sự tồn tại của cô,  cảm nhận  ấm của cô, dù chỉ một giây thôi.
Thế nhưng, ngay cả một giây đó, Tô Dao cũng  chịu. Cô giật tay thoát khỏi tay Tiêu Túng, một chưởng đánh  n.g.ự.c .
Nhát đánh  của cô mang theo hận ý, Tiêu Túng   phòng ,  cô đánh cho lùi về phía , loạng choạng đ.â.m  cái tủ.
Góc tủ sắc nhọn đ.â.m thẳng  vết thương, Tiêu Túng rên lên một tiếng, sắc mặt hiếm thấy tái nhợt .
Hắn  bệt xuống đất, dựa  tủ, lộ  vết m.á.u loang  chiếc tủ trắng.
Tô Dao sững sờ,  bàn tay ,   Tiêu Túng, khẽ run rẩy  bừng tỉnh, "Anh   chứ?"
Nghe thấy động tĩnh, Quản gia và Tiêu Uyên vội vã chạy lên. Thấy Tiêu Túng   đất, cả hai đều ngạc nhiên.
"Làm  ?"
Quản gia cẩn thận lên tiếng. Tiêu Túng vẫy tay, "Không , tất cả xuống ."
Quản gia rõ ràng  lo lắng, liếc  qua  giữa hai , cuối cùng nhưng   gì, dắt Tiêu Uyên  xuống.
Đợi khi  còn ai ở cửa,  mới đưa tay về phía Tô Dao, "Kéo  một cái,   dậy nổi."
Tô Dao mím môi, "Chẳng      ?"
Tiêu Túng  khổ. Thực  cũng đúng là   chuyện gì,  chỉ  nhân cơ hội  chiếm chút tiện nghi của Tô Dao.
 đối phương  cho  chiếm.
Thôi bỏ .
Hắn thu tay , định chống đất tự  lên.
 bàn tay     nắm lấy. Hắn ngẩng phắt đầu lên,  thấy khuôn mặt nhăn mày nhíu của Tô Dao.
Dù cô  vui, nhưng vẫn kéo  một cái.
Nhịp tim đột nhiên mạnh mẽ hơn, từng nhịp, từng nhịp, khiến cổ họng  cũng cảm thấy nghẹn .
Nhờ lực kéo đó,   dậy. Dù chỗ   đập  vẫn còn đau,  cũng  buồn để ý nữa. Tô Dao vẫn sẽ mềm lòng với . Chỉ cần nghĩ đến điểm ,  còn phấn khích đến nghẹt thở.
"Tô Dao..."
Hắn  nhịn  tiến một bước về phía cô, nhưng   một bàn tay khác chặn  ở ngực. Tô Dao mở to mắt trừng , "Anh  thể an phận một chút ? Đã  thương thì nên an phận dưỡng thương."
"Ta cũng  ."
Tiêu Túng  khổ.   đây   thấy Tô Dao thì thôi, giờ    ở ngay  mắt, làm    thể  yên ?
Nếu    Tô Dao sẽ  đồng ý,  còn  trải chiếu ngủ  đất trong phòng cô .
Hắn thở dài, "Em đợi  một chút,  về xử lý vết thương ngay."
"Tôi  lấy thuốc cho  ở phòng y tế."
Tô Dao buông tay,    ngay. Tiêu Túng như  đuổi theo,  cô trừng mắt một cái, mới   ở cửa.
Cô bước nhanh  khỏi tòa nhà chính. Đợi khi  còn ai, cô lấy từ túi xách  một chiếc khăn tay, dùng lực chùi tay.
Đợi lau sạch sẽ mười ngón tay, cô mới vứt chiếc khăn và hướng đến tòa nhà phụ.