Dù xung quanh ồn ào huyên náo, nhưng cả hai  họ vẫn  thấy, cùng   đầu  về phía đó.
Người hầu vội vàng nhấc máy, chỉ vài câu trao đổi ngắn ngủi,  bước nhanh tới chỗ Tiêu Túng. Ánh mắt Tiêu Túng lập tức thu , tiếp tục uống rượu. Trần Thi Ninh thì ngược , tỏ  vô cùng hăng hái: "Điện thoại từ Trần Viên gọi tới?"
Người hầu  nhã nhặn đáp: "Quả nhiên  gì qua  mắt Thiếu gia họ Trần.  là điện thoại từ Trần Viên, mời ngài tự   máy."
"Chẳng   bảo là  về muộn  ? Sao còn gọi điện tới thúc giục…"
Trần Thi Ninh  càu nhàu,  vội vã chạy   điện thoại.
Tiêu Túng   gì, chỉ cúi mắt  chăm chăm  ly rượu, giây lâu mới ngửa đầu lên, uống cạn một .
Đến khi Sử Anh thỏa mãn trở  thì   uống hết một chai rượu vang.
"Thiếu soái hôm nay hứng thú thật đấy."
Hắn mở một chai rượu khác, chạm cốc với Tiêu Túng,  liếc  đồng hồ: "Vui quá hóa quên mất thời gian,  hai giờ , về thôi."
Hắn cầm lấy áo khoác định , nhưng  Tiêu Túng đè tay giữ : "Vội gì? Đang vui lắm."
Lần  đến lượt Sử Anh ngạc nhiên. Dù Bách Lạc Môn náo nhiệt, nhưng thường đến mười hai giờ là tan. Hôm nay kéo dài đến giờ , phần lớn là do ông chủ thấy Tiêu Túng  về, cố ý tạo điều kiện.   ý , dường như vẫn  thỏa chí.
"Đã bảo mà,  nên lên đây dạo chơi nhiều hơn, đừng suốt ngày ở  . Giờ thấy thú vị  chứ?"
Hắn buông lời trêu chọc, Tiêu Túng vẫn   gì, chỉ uống rượu.
Sử Anh  xuống cạnh : "Được thôi, đúng lúc  cũng  thỏa mãn, hôm nay liều mạng phò quân tử, chúng  chơi thâu đêm luôn."
Vừa ,   đá một cước  Trần Thi Ninh, kẻ đang ôm gối ngủ say như chết.
"Thiếu gia họ Trần, dậy ."
Trần Thi Ninh  đá cho giật , trỗi dậy với mái tóc rối bù, mắt mở  , mơ màng : "Về  hả?"
Sử Anh nhét một ly rượu  tay : "Về cái gì? Thiếu soái còn  chán."
Trần Thi Ninh ngơ ngác một chút, chớp mắt vài cái  mới vạch tay áo xem đồng hồ. Thấy  hai giờ,  choáng váng: "Muộn thế  , Thiếu soái, ngài vẫn  chơi đủ ?"
Tiêu Túng  , chỉ uống rượu, nhưng ý tứ   rõ ràng.
Trần Thi Ninh còn   gì đó, Sử Anh vỗ vỗ : "Là  , thì chúng  cứ việc phò tá."
Trần Thi Ninh rên lên một tiếng, ngã vật  sofa.
________________________________________
Suốt ba ngày liền, Tiêu Túng đều  thấy bóng dáng.
Vốn dĩ đây cũng chẳng  chuyện lạ, bởi khi  bận rộn quân vụ, thường xuyên  về nhà, thỉnh thoảng nhận nhiệm vụ  trận, thậm chí mấy tháng trời  thấy .
   thì khác.
Tất cả   đều  Tiêu Túng bỏ  vì tức giận, mà   thể khiến Tiêu Túng tức giận bỏ , ngoài Tô Dao ,  còn ai khác.
Vì , bầu  khí trong phủ vô cùng kỳ quặc, ngay cả  hầu  Tô Dao cũng thấp thoáng ánh mắt ý vị sâu xa.
Tô Dao nhận , nhưng cảm thấy  oan ức.
Rõ ràng cô  làm gì cả.
Là Tiêu Túng tự   đến Nam Phong Nhã Xá, cô  hề ngăn cản;   về đêm, cô cũng chẳng phá rầy làm mất hứng; mấy ngày nay cô thậm chí còn  gặp  mặt Tiêu Túng.
Cho dù  thực sự bỏ  vì tức giận, thì cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Cô đúng là vô cớ  gánh cái vạ lớn .
Cô thở dài, bầu  khí trong Soái phủ thực sự khiến   khó chịu, chi bằng  ngoài tránh một chút. Vừa  tiệm may gọi điện,  bộ đồ đặt mấy hôm   xong, cô liền nhân cơ hội    ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-18-moi-co-xin-loi.html.]
Thế nhưng,  lúc tài xế đưa xe tới, một bóng   đẩy cô . Tần Phương Niên lạnh mặt chui  xe: "Tôi cần mua một ít sổ nhạc. Dù  Tô lão bản cũng   việc gì quan trọng,  đợi  về . Lái xe ."
Nửa câu  là  với tài xế.
Tài xế ngượng ngùng  với Tô Dao,  đạp ga phóng xe khỏi Soái phủ.
Tô Dao sững , đưa tay xoa xoa thái dương.
Thái độ của Tiêu Túng quả nhiên ảnh hưởng đến  bộ Soái phủ. Giờ cô còn   đuổi , mà những kẻ  trướng   đối xử tùy  .
"Còn tài xế nào khác ?"
Cô tùy ý hỏi  hầu  ngang,  hầu  vẻ  áy náy: "Tiểu thư  gặp bạn mang  một , nhà bếp  mua đồ cũng mang  một  nữa…"
Những lời   hầu   hết, nhưng ý tứ  rõ. Soái phủ xe nhiều, nhưng chỉ  ba tài xế, giờ đều đang bận.
"Không  , cô  ."
Cô  làm khó họ. Cô quen  ngoài bằng xe, nhưng dù  thì nay  khác xưa,  xe kéo cũng .
Cô cầm lấy túi xách,  khi  khỏi cửa còn đặc biệt lắc lắc, xác định trong đó  thuốc  mới bước .
  đến cổng chính, một chiếc xe từ phía  lao tới.
Rõ ràng cổng  rộng rãi, thế mà chiếc xe đó  áp sát  cô lướt qua. Dù tốc độ  nhanh, vẫn khiến Tô Dao giật . Cô  tránh, nhưng chân   lời, cả    xe kéo theo mà ngã xuống đất.
Theo  tiếng ma sát chói tai, chiếc xe dừng , khuôn mặt của Tiêu Dực thò  từ cửa kính.
"Tô tiểu thư    ? Để  đưa cô ."
"Anh cố ý đấy."
Tô Dao nghiến răng . Tiêu Dực cũng  phủ nhận, chỉ  cô.
Tô Dao cắn chặt răng, trong lòng như  lửa đốt, nhưng chóng nguội ngoai. Cô  mà,   thể làm gì  Tiêu Dực.
"Tôi  cần ."
Cô tự   dậy bước , nhưng chiếc xe đó như cái bóng bám theo. Tô Dao mấy  suýt nữa  đ.â.m ngã, tim đập loạn xạ, sắc mặt tái nhợt. Cô nghiến răng : "Rốt cuộc   gì?"
"Mời Tô tiểu thư lên xe."
Tô Dao  những chiếc xe kéo  tránh xa, nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn dập tắt ngọn lửa trong lòng, mở cửa xe bước lên.
"Có gì thì  ."
Cô  tin Tiêu Dực  bụng đến mức chở cô  .
"Tôi chỉ  khuyên Tô tiểu thư một câu, Thiếu soái bận trăm công ngàn việc, đừng vì chút tâm tư nhỏ nhoi của cô mà ảnh hưởng đến chính sự của ngài ."
Tiêu Dực cũng  che giấu,  thẳng thừng dứt khoát.
Tô Dao gắng gượng kìm nén cơn giận: "Tôi  làm gì chứ?"
Tiêu Dực  hỏi mà im lặng. Thực   cũng  , nhưng  quan trọng —
"Thực  Tô tiểu thư  làm gì  ,   là vấn đề của cô  , đều  quan trọng."
Hắn lạnh lùng : "Chúng  chỉ hy vọng đừng vì cô mà ảnh hưởng đến Thiếu soái. Vì , mời cô  xin  Thiếu soái, thỉnh ngài  trở về."
"Dừng xe ."
Tô Dao trầm mặt. Cô  Soái phủ khinh thường , nên  ít khi để lộ tâm tư, để tránh tự chuốc nhục  .    thực sự  Tiêu Dực chọc giận.
 dù , đối phương cũng   lời, vẫn một mạch lái xe đến tận Bách Lạc Môn.
"Tô tiểu thư, mời xuống xe."