Tiếng  lóc thảm thiết, dữ dội vang lên từ tầng .
Tô Dao  thấy liền  ngay, đó là tiếng của Tiêu Uyên.
Cô gắng gượng  dậy, chống cửa  xuống , quả nhiên là Tiêu Uyên đang .
Cô bé  từng  thảm thiết đến thế, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, gần như  thở nổi.
Quản gia  gọi tới, luống cuống dỗ dành, còn Tiêu Túng thì  bên cạnh nhíu mày, sắc mặt trông  khó coi.
"Em  cái gì? Tiêu Uyên, cô  lợi dụng em như một quân cờ, em còn vì cô  mà , em  thể  chút khí thế gì ?"
Tiêu Uyên mặc kệ, vẫn  nức nở. Quản gia hiếm khi tỏ thái độ giận dữ với Tiêu Túng: "Thiếu gia, tiểu thư   như  , ngài bớt lời  vài câu ."
"Chính vì   lúc nào cũng bao bọc như thế, mới nuông chiều em  đến mức  phân biệt   !"
Tiêu Túng bỏ  trong tức giận. Quản gia cúi xuống dỗ dành Tiêu Uyên, nhưng dỗ thế nào cũng  ngăn  tiếng  của cô bé.
Bỗng nhiên, ông   thấy Tô Dao đang  ở cửa, trong lòng mừng thầm, vội lên tiếng: "Tô Dao, cô mau tới dỗ em  , em  vốn  lời cô mà."
Tô Dao thở dài, dù những lời lúc nãy của Tiêu Uyên chạm  nỗi đau trong lòng cô, nhưng  đứa trẻ thành  thế  vẫn khiến   thấy xót xa.
Cô chống cửa, chậm rãi bước  ngoài một bước.
  ngờ, Tiêu Uyên  đẩy phắt quản gia  một cách  báo , ngoảnh đầu bỏ chạy. Cô bé  về phòng , mà  chạy  phòng đàn,  "rầm" một tiếng đóng sập cửa .
Quản gia sững , rõ ràng  ngờ cô bé   phản ứng như . Khi định thần , vội đuổi theo, nhưng khi đến nơi, chỉ  thấy tiếng cửa phòng đàn  khóa chặt từ bên trong.
"Tiểu thư? Em  , đừng  ở một  trong đó."
Quản gia dịu dàng dỗ dành, nhưng bên trong  hề  phản ứng, chỉ  tiếng  nức nở, đau khổ tột cùng của Tiêu Uyên vang , khiến   cũng thấy buồn theo.
"Thiếu gia cũng thật là, trẻ con,   rõ  cũng là chuyện bình thường, hà tất  nổi giận lớn như ? Nhìn xem  làm tiểu thư sợ thành  thế."
Ông  thở dài,  mềm giọng dỗ dành Tiêu Uyên. Các  hầu cũng  lượt kéo đến khuyên bảo.
Tôn tỷ bê điểm tâm  làm trong bếp tới: "Tiểu thư, bánh tôm hùm cô thích nhất  làm xong , mau  thưởng thức ."
Tiêu Uyên vẫn  hề đáp .
Mọi   , đều thở dài,  gắng gượng gõ cửa.
"Để em  ở một  một lúc ."
Tô Dao bỗng lên tiếng. Dù vì  thương, giọng   chút run rẩy, nhưng vẫn truyền rõ ràng  tai  .
Mọi   ,   nên  theo  .
Quản gia lên tiếng đáp : "Cũng , đúng lúc đang buồn bã,   gì em  cũng    , cứ để em  ở một  một lúc ."
Mọi  lúc  mới tản . Tôn tỷ cũng định bê đĩa bánh tôm hùm .
"Để đồ ăn xuống đó ."
Tô Dao  lên tiếng. Cô khẽ ho một tiếng, trong miệng đầy mùi máu, cô tùy tiện lau  chút m.á.u tràn  từ khóe miệng,  mới bổ sung: "Chuẩn  thêm cho em  chút nước, để phòng khi em  khát hoặc đói."
Quản gia ngẩng đầu  cô một cái, thở dài  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-142-em-khong-the-vao-dau.html.]
Tôn tỷ vội vàng đáp lời, để bánh tôm hùm xuống,   lấy sữa.
Tô Dao vẫn   tầng hai  xuống . Tôn tỷ vô cùng hoảng sợ chạy lên lầu: "Di... Di thái thái, Tần  thật sự là   ? Tôi và cô    quan hệ gì ,  thật sự   gì hết,  đây chỉ vì cô  dạy   chữ, nên  mới..."
Tô Dao  đầu  , những lời biện minh  ngớt trong miệng Tôn tỷ lập tức tắc nghẹn.
Bà  nhớ   đây  còn thiên vị Tần Phương Niên, chỉ trích Tô Dao, nhất thời chân mềm nhũn.
"Sẽ  truy cứu ."
Tô Dao lên tiếng nhẹ nhàng,  mặt đầy vẻ thờ ơ.
Tôn tỷ  cô trở về phòng, mới nhận  Tô Dao  nhẹ nhàng bỏ qua chuyện  như .
Bà   sững sờ, vài giây  mới cúi  xuống, khẽ  lời cảm ơn với cửa phòng Tô Dao,    rời .
Tiêu Uyên cứ đóng kín  trong phòng đàn, đồ ăn nước uống ở cửa cũng  động đến. Đến trưa, Tô Dao  tới xem, gọi em qua cánh cửa.
 Tiêu Uyên  mở cửa, cũng   năng, dường như   thấy tiếng cô.
Tô Dao đành ôm lấy chỗ đau,  đến cửa sổ  . Tiêu Uyên đang gục  cây đàn dương cầm, vai run lên bần bật, rõ ràng vẫn đang chìm đắm trong đau khổ.
Tô Dao khép mắt , cảm giác trong lòng khó tả, đành  bệt xuống đất bên ngoài cửa sổ.
Trong đầu, lời  của Tần Phương Niên bỗng hiện lên: "Cô thật là thất bại."
Cô co rúm  ,   suy nghĩ về những điều . Cô  như  , mơ mơ hồ hồ, sống qua ngày đoạn tháng.   hiểu , mỗi giây phút bây giờ đều đau khổ và khó khăn, tựa như luôn  bóp nghẹt cổ họng, ngay cả trong  thở cũng  là khí tức đau thương.
Cô đưa tay ôm lấy đầu. Rõ ràng vết thương ở bụng nặng như thế, cô   cảm nhận , chỉ cảm thấy   như đang  ép nén, xé rách. Cảm giác ngạt thở rỉ  từ từng lỗ chân lông, nỗi buồn khiến   cô run rẩy.
Màn đêm dần buông xuống, cuối cùng cô cũng vùng vẫy thoát khỏi vũng lầy cảm xúc, chống tường từ từ trở về phòng khách.
Tiêu Túng   nhà. Tiêu Uyên vẫn  . Cả phủ Thiếu soái đều  hiu quạnh. Tô Dao cũng  mấy thiết ăn uống, uống đại vài ngụm thuốc bắc hầm canh là xong. Rốt cuộc cô vẫn  yên tâm Tiêu Uyên, đành  ở phòng khách đợi.  vì cơ thể suy nhược,    chợt  .
Trong giấc mơ, bên tai vang lên tiếng chuông "đông đông", cô  đánh thức, ngẩng mắt  chiếc đồng hồ tủ: mười hai giờ.
Tiếng chuông nối tiếp  ngừng. Cô chợt nhớ , qua thời khắc , chính là ngày cô và Tiêu Túng cử hành hôn lễ, cũng là ngày theo thỏa thuận.
Cô theo phản xạ  đầu  về phòng đàn, thì thấy cánh cửa phòng "cót két" một tiếng mở .
Cô  sững sờ, trong lòng bỗng nóng lên. Tiêu Uyên vẫn nhớ ngày .
Chỉ vì điểm , dù  đây em  quá đáng thế nào, cô cũng đều  tha thứ.
Cô bước chân  tới. Tiêu Uyên đang mang đồ ăn  trong.
"Chị nấu cho em một bát mì nhé."
Tô Dao lên tiếng. Tiêu Uyên  ở cửa dừng động tác . Em   gì, nhưng Tô Dao  đây là ý em  ăn.
Cô    bếp,  nhanh  nấu xong một bát mì thịt gà, mang tới cho em.
"Chị đừng ,"
Tiêu Uyên bỗng lên tiếng, "Đây là nơi của em và cô giáo Tần, chị  thể  ."