- Đi nghỉ ngơi !
Bùi Thiên Lâm tiễn Tô Vũ đến cửa.
Tô Vũ , định gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt xâm lược của Bùi Thiên Lâm.
- Anh…
Chưa kịp hết câu, Bùi Thiên Lâm kéo cô lòng, hôn lên đôi môi mềm mại của cô một cách bá đạo.
Một thoáng yếu đuối và bất lực thoáng qua trong mắt Tô Vũ. Cơ thể cô căng cứng, nhưng cô thả lỏng và đáp một cách nhẹ nhàng.
Từ chỗ đặt tay , cô nắm chặt lấy vai .
Nụ hôn của họ từ nồng nàn như lửa đốt lúc đầu chuyển sang dịu dàng và nhẹ nhàng lúc cuối. Trái tim họ như hòa làm một, khiến cả hai thể dừng .
Nụ hôn trông vẻ ngày càng dịu dàng, nhưng nhiệt độ cơ thể ngừng tăng lên, và thở cũng ngày càng nặng nề.
Vòng eo thon thả của Tô Vũ trở nên yếu ớt cánh tay rắn chắc của Bùi Thiên Lâm. Cả cô đổ gục trong vòng tay , mặc kệ làm gì thì làm.
Bùi Thiên Lâm cảm thấy thể kiềm chế bản nữa. Tuy uống rượu, nhưng vẫn thể kiềm chế .
lúc , một khuôn mặt và giọng khiến vô cùng bất an hiện lên trong đầu .
Những lời đáng ghét của Cố Vân Sinh khỏi văng vẳng bên tai. "Tiểu mỹ nhân nhà khỏe, mới uống thuốc một thời gian ngắn. Hai là vợ chồng, nhưng chỉ làm ba ngày một . Nếu nhiều hơn thế, cơ thể cô sẽ chịu nổi."
"Một cũng ..."
Suy nghĩ của Bùi Thiên Lâm rối bời, nhưng nhẹ nhàng buông tay Tô Vũ .
Một thoáng giằng co thoáng qua trong mắt khi trong vòng tay . Rồi, ánh mắt trở nên sâu thẳm, khó lường.
Liệu thực sự yêu cô ?
Anh cũng chỉ ba năm thôi!
Đôi khi, tình yêu còn đau đớn hơn cả hận thù.
Anh cố gắng đè nén tình yêu trong lòng, chậm rãi đẩy cô . Anh lạnh lùng .
- Đi nghỉ ngơi !
Tô Vũ đang mơ màng, giọng lạnh lùng của đánh thức. Nhìn Bùi Thiên Lâm rời , ngọn lửa trong lòng cô lập tức tắt ngúm.
“Đây vốn dĩ là hôn nhân hợp đồng. Không tình yêu cũng tình cảm. Mình còn mong chờ gì nữa? Mình chỉ còn ba năm nữa thôi. Chẳng nên sống một cuộc sống rực rỡ và huy hoàng hơn trong thời gian ngắn ngủi ?”
Trên đời tình yêu vô cớ, nên đương nhiên cũng hận thù vô cớ.
Anh giúp cô vì trả thù Tô Ninh và nhà họ Lâm. Anh thực sự yêu cô.
Còn cô, cô suy nghĩ quá nhiều. Thật đáng thương và buồn .
Tô Vũ yếu ớt dựa cửa. Cô bóng dáng Bùi Thiên Lâm khuất dần, nở một nụ cay đắng và tự giễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thieu-gia-bui-co-hang-ta-y-tuong-de-du-do-co-ay-ket-hon/chuong-46-dot-nhien-lanh-leo.html.]
“Không kỳ vọng thì sẽ thất vọng!”
Bùi Thiên Lâm gì, lặng lẽ trở về phòng.
Từ Phi theo , chờ đợi chỉ thị.
một lúc lâu , Bùi Thiên Lâm vẫn gì, chỉ thẫn thờ ghế sofa.
Từ Phi quen với tính tự giác cực đoan của Bùi Thiên Lâm. Thấy cảnh , sững sờ.
“Chuyện gì ? Mình làm gì sai?” Từ Phi chút bất an.
- Gọi Cố Vân Sinh đây!
Mắt Từ Phi sáng lên, lập tức tỉnh táo .
Tô Vũ trở về phòng quần áo.
Cô định ngoài dạo mua chút đồ.
Mặc dù nơi trông vẻ thiếu thứ gì, nhưng cô vẫn mua chút đồ để xóa cảm giác xa lạ.
Về phần Bùi Thiên Lâm, lúc thỏa thuận mỗi tự lo liệu chi phí sinh hoạt.
Dù , lẽ đối phương cũng nghĩ đến chuyện .
Vừa đến cửa, chú Cửu vội vàng hỏi.
- Thiếu phu nhân, cô ngoài ?
- Vâng, mua sắm!
- Tôi sẽ sắp xếp xe cho cô ngay.
- Không cần . Tôi gọi taxi là !
Trong ấn tượng của cô, Bùi Thiên Lâm giàu . Anh nhiều vệ sĩ và hầu như , chi phí chắc chắn nhỏ.
Chú Cửu dám dễ dàng đồng ý như .
- Thiếu phu nhân, cô cần khách sáo. Nếu cô ngoài mà gọi taxi, sẽ chịu nổi lời khiển trách của Tam thiếu gia .
Tô Vũ suy nghĩ một chút gật đầu. Chuyện nhỏ nhặt như , cần làm khó chú Cửu.
- Được !
Không lâu , xe đến cửa.
Tô Vũ lên xe, rõ mà lái .
Tô Vũ thong thả dạo bước trong trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Đến đây , cô mới nhận thực sự chẳng tìm gì để mua.
Ban đầu cô định mua vài món đồ cho , nhưng mua sắm một hồi, cô chẳng thấy ý.