4
Tôi thất thần Cố Minh đưa về trang viên nhà họ Cố.
So với khu biệt thự liền kề nhà họ Nhan, trang viên nhà họ Cố xa hoa hơn gấp bội.
Tôi trong căn phòng chuẩn sẵn, hầu giúp quần áo, sấy khô tóc.
Tôi mặc đồ ngủ mặt Cố Minh.
Cố Minh híp mắt, đầy vẻ cưng chiều: "Không hổ là em gái của ! Xinh ! Giống như đúc!"
Trước đây Nhan Hồng mắng là , đây là đầu tiên khen xinh .
Tôi rõ xinh , khác xa vẻ tuấn mỹ của Cố Minh.
"Anh, nhầm , em và giống lắm..."
"Không thể nào!"
Cố Minh khẳng định chắc nịch: "Em chính là em gái của ! Anh thấy ở buổi nhận nhà họ Nhan, liếc mắt một cái nhận , em và giống như hai giọt nước!"
Tôi thấy mắt vấn đề .
Cố Minh : "Em bây giờ còn nhỏ, nhà họ Cố chúng đều , lúc nhỏ thì trông bình thường, lớn lên sẽ lắm!"
Mễ Mễ_Vigro
Tôi tin.
Tôi kiên quyết làm giám định ADN.
Cố Minh gật đầu: "Được thôi, ba lên máy bay, đang đường về nhà, họ nhớ em."
Đáy mắt cay xè, trong lòng nảy sinh một tia mong đợi.
Tôi cũng hy vọng là nhà họ Cố, một trai bảo vệ , ba nhớ .
Đang chuyện thì điện thoại Cố Minh vang lên.
Anh tránh mặt mà điện thoại, đầu dây bên là giọng quen thuộc của ba .
Rất lấy lòng.
"Cố tổng, dự án ở Vân Thành, ngài xem xét thế nào ạ? Xin vì làm phiền ngài lúc , thật sự là dự án ngày mai chốt , chỉ cần ngài gật đầu một tiếng..."
"Chậc, Nhan tổng, về chuyện thiên kim thật giả nhà các ông ."
"Cố tổng hỏi gì ạ?"
"Cô thiên kim giả nhà các ông ?"
"Nó ngủ , dù cũng nuôi nấng bao nhiêu năm, chúng khó lòng dứt bỏ, cũng..."
"Được , dự án cần làm nữa, đừng làm phiền ." Cố Minh ngắt điện thoại của ba , mất kiên nhẫn cúp máy.
Tôi rũ mắt xuống.
Cố Minh xoa đầu : "Buồn ?"
Tôi lắc đầu, cũng hẳn, dù thế nào nữa, nhà họ Nhan ơn nuôi dưỡng .
Cố Minh bảo ngủ một giấc ngon.
Điện thoại của rung liên hồi, nhà họ Nhan đang điên cuồng tìm .
Nhan Hồng, thậm chí còn nhắn tin trực tiếp: [Ngày mai về dọn rác trong phòng mày . Còn nữa, ba bảo mày ngày mai đến hầu hạ thái tử gia nhà họ Cố là Cố Minh một đêm, coi như trả ơn nuôi dưỡng của nhà chúng .
[Ha, mày đúng là phúc đấy, thái tử gia Cố Minh để ý đến mày, tối mai nhớ báo đáp cho !]
Ngón tay run rẩy dữ dội, cầm điện thoại, một luồng oán hận và giận dữ
xông thẳng lên đỉnh đầu!
5
Ngày hôm .
Tôi từ chối yêu cầu của Cố Minh phái đưa về, một trở về nhà họ Nhan.
Một là vì nhà họ Nhan vẫn còn đồ đạc của , hai là… vẫn tin, ba và trai, thật sự sẽ để làm chuyện đó.
Nhan Nhu thấy lộ nụ hiền hòa.
Nhan Hồng khẩy: "Tao cứ tưởng mày xương cốt lắm, ở ngoài sống nên ba chân bốn cẳng chạy về ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thien-kim-that-gia-cai-tat-sieu-cap/chuong-2.html.]
Tôi nghi hoặc: "Không bảo về lấy đồ ?"
Nhan Hồng nghẹn họng, gì nữa.
Tôi thấy cổ tay , chuỗi hạt gỗ đàn hương tặng, thích, nhưng vẫn luôn đeo tay.
Trong phòng, đồ đạc của biến mất thấy.
Nhan Nhu lúc mới nhỏ giọng : "Phán Phán, phòng ánh sáng , nên bảo chị chuyển ở..."
Ngực tức nghẹn: "Đồ của ?"
Nhan Nhu cụp mắt xuống.
Nhan Hồng hùng hồn : "Trong thùng rác, là rác rưởi, đương nhiên thùng rác ."
"Vậy thì cũng nên cùng thùng rác!"
Tôi hiếm khi bộc phát! Đó đều là tranh của !
Tôi tốn bao tâm huyết vẽ , nếu tối qua mang hết , tuyệt đối sẽ để chúng ở .
Nhan Hồng mắng cho ngây , đó tức đến đỏ cả mắt, nghiến răng nghiến lợi.
"Nhan Phán Phán! Mày cái gì hả?!"
Tôi hít sâu một , trừng mắt : "Tôi , cũng là một kẻ, rác rưởi!"
Nhan Hồng giơ tay lên, định đánh, Nhan Nhu vội vàng cản mặt .
Tôi mím môi, bướng bỉnh ưỡn cổ lên.
Tay Nhan Hồng vẫn hạ xuống, tức giận đến phát cáu: "Mày đúng là đồ vong ơn bội nghĩa! Tao còn xin ba cho mày một căn nhà, cảm ơn thì thôi, Nhan Phán Phán mày đúng là đồ lòng lang sói!"
6
Ha.
Tôi là đồ vong ơn bội nghĩa.
Tôi lách qua họ bước khỏi nhà, ở đây chẳng gì thuộc về cả, nên thôi.
"Mày ?!" Nhan Hồng gầm lên.
Tôi dừng bước, đầu : "Nhan Hồng, ơn dưỡng dục của ba , sẽ báo đáp. Tin nhắn tối qua gửi cho , coi như từng thấy."
Chuyện đó...
Tôi chỉ mấy chữ tin nhắn thôi mà thấy dơ mắt .
"Xì! Đợi mày báo đáp chắc còn lâu! Mày !"
Nhan Hồng chạy đến mặt : "Tối nay mày tiếp Cố Minh cho tao. Mày báo đáp thì báo đáp ngay bây giờ, trả một cho xong!"
Tôi thẳng mắt : "Chuyện , là ba yêu cầu ?"
"Chứ còn gì nữa?"
...
Tôi cảm thấy khó thở, một loại cảm xúc gọi là thất vọng đè nặng khiến thể động đậy.
Nhan Hồng vẫn tiếp tục :
"Mày cũng nên nghĩ xem, mày ăn bao nhiêu cơm ở nhà họ Nhan, sống bao nhiêu ngày sung sướng. Nếu nhà tao, giờ mày chắc chỉ là hạng hạ đẳng ở khu ổ chuột thôi.
"Nhan Phán Phán, mày cơ hội sống ở nhà họ Nhan mười tám năm, là ân huệ lớn lao mà ông trời ban cho mày .
"Nếu , với xuất của mày, cả đời cũng thể nào tiếp xúc với loại như bọn tao!"
Tôi ngước mắt lên, những lời cao ngạo từ miệng Nhan Hồng.
Trong mắt , dường như việc thể chuyện với là một vinh hạnh lớn, còn , nguyện ý mở miệng với , là sự bố thí vô cùng lớn lao.
Tôi cố nén nghẹn ngào: "Loại như các , các là loại gì?"
Nhan Hồng giễu cợt, nhận thực tế.
Tôi che giấu nỗi đau: "Nhan Hồng, trả chuỗi hạt đàn hương cho ."
Đó là thứ tỉ mỉ làm trong nửa năm trời, xứng đeo nó.