Tôi lẳng lặng Thẩm Dịch bất mãn.
“Rồi ? Anh gì?”
Thẩm Dịch giọng trầm xuống: “Không gì, tối thứ Sáu tuần về, em đón .”
Tôi phòng riêng, Cố Hữu Hồ chỉ chỉ đồng hồ, gật đầu, thờ ơ đáp Thẩm Dịch: “Anh đừng về nữa, Cố Hữu Hồ dạo quanh đây, chúng sắp xuất phát .”
Thẩm Dịch sững sờ một chút, khi phản ứng , tức đến nghiến răng.
“Ý em là ?”
“Hai một nam một nữ như thế liệu hợp lý ?”
Tôi nghi hoặc: “Có gì hợp lý chứ?”
“Trước đây còn cùng Thẩm Giai Vũ về quê thì quên ?”
“Lúc đó hai các , còn bây giờ chúng tận bốn .”
Thẩm Dịch nghẹn lời: “Tôi cùng cô lúc nào? Tết nhất xe, chỉ đưa cô một đoạn thôi mà.”
Tôi mất kiên nhẫn: “Thôi , nhiều nữa, cúp máy đây.”
Không đợi Thẩm Dịch trả lời, liền cúp máy.
Trước đây Thẩm Dịch đưa Thẩm Giai Vũ về, còn là báo cho một tiếng.
Lý do là Thẩm Giai Vũ mang nhiều đồ lắm, nhất định bắt đưa . Kết quả là trong làng tuyết rơi lớn, đường phong tỏa, ở nhà Thẩm Giai Vũ ba ngày.
Lúc đó ngày nào cũng gọi video cho , tỏ vẻ phiền phức, miệng thì về.
Giờ nghĩ , trong lòng chắc là âm thầm vui sướng .
Thẩm Dịch gửi nữa, tự ái của cho phép.
Vả , những gì với Thẩm Dịch đều là thật.
Cố Hữu Hồ về nước, xin nghỉ hai ngày, cộng thêm cuối tuần là bốn ngày.
Tôi sẽ cùng hai bạn khác.
Tôi xe của Cố Hữu Hồ cùng về để đồ, hai bạn lái xe .
Tôi chụp phong cảnh đường đăng lên vòng bạn bè.
Giọng dễ của Cố Hữu Hồ vang lên.
“Có tâm sự gì ?”
Tôi đặt điện thoại xuống, tựa lưng ghế: “Cũng hẳn.”
“Chỉ là… đang giải quyết rắc rối thôi.”
“Rắc rối?”
Tôi : “ , sắp giải quyết xong , cả.”
Cố Hữu Hồ suy tư nhếch môi, gật đầu.
Đến nơi, bốn chúng tập hợp , dạo quanh đó một vòng, ăn lẩu.
Trên đường chúng chuyện nhiều.
Buổi tối, và Quý Tình ngủ chung một phòng.
Cố Hữu Hồ và Nhạc Tiêu chung một phòng.
Thẩm Dịch vẫn liên lạc với , đến 23 giờ thì đột nhiên gọi video, cúp máy gọi tiếp.
Thấy , gửi tin nhắn thoại với giọng điệu chút gấp gáp.
“Giang Huyên, em chơi với mà gọi video ?”
Tôi trả lời bằng một dấu hỏi.
Thẩm Dịch liên tiếp gửi năm tin nhắn thoại dài.
Tôi lười cả , trả lời một câu: “Nói trọng điểm .”
Anh lập tức nhắn tin: “Cho một chút , yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thay-ao/chuong-3.html.]
Tôi chấp nhận cuộc gọi video, lặng lẽ Thẩm Dịch. Anh nhíu mày quanh, cho đến khi Quý Tình ngang qua, giả bộ thoải mái hỏi.
“Có nhớ ?”
Tôi nhấp một ngụm nước: “Không.”
Thẩm Dịch nửa đùa nửa thật: “Được thôi, nếu em nhớ, tuần cũng về nữa.”
“Được. Tôi việc , cúp máy đây.”
“Giang Huyên, …”
Tôi cúp máy dứt khoát.
Sau khi tắm rửa, đăng một bài lên vòng bạn bè.
Trong ảnh, và Quý Tình ở giữa, Cố Hữu Hồ và Nhạc Tiêu lượt hai bên, ai nấy đều vui vẻ.
Bức ảnh là đang tái hiện động tác chụp ảnh hồi cấp ba.
Thẩm Dịch bình luận một dấu hỏi chấm.
Tôi phớt lờ ngủ.
Suốt ba ngày, Thẩm Dịch xuất hiện nữa, ngược còn thường xuyên cập nhật vòng bạn bè.
Anh , ngoài , Thẩm Giai Vũ cũng đang đăng bài.
Chỉ điều Thẩm Giai Vũ chỉ để thấy.
Ví dụ như ảnh Thẩm Dịch đăng về bữa ăn tụ họp.
Thẩm Giai Vũ đăng một bức ảnh chụp bóng lưng Thẩm Dịch trong buổi tiệc đó.
Hai phiên đăng bài, quả thực là tràn ngập màn hình.
Rõ ràng động thái của họ.
Nửa tháng , Thẩm Dịch bất ngờ trở về giữa tuần.
Tôi bước khỏi công ty thì thấy xe đậu bên cạnh, thấy , lập tức xuống xe.
Thẩm Dịch mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông thật bảnh bao và cao ráo, thu hút ít ngoái đầu .
Thấy đến gần, vẻ mặt trầm ngâm của giãn nhiều, vươn tay ôm , nhưng tránh .
Ánh mắt Thẩm Dịch lạnh trong chốc lát, nhưng nhanh chóng đè nén xuống, thu tay , .
“Tiểu Huyên, em bất ngờ , đặc biệt xin nghỉ phép để về đây.”
“Chúng ăn ở nhà hàng em đặt cho sinh nhật em nhé?”
Vào sinh nhật , đặt nhà hàng yêu thích nhất, nhưng cuối cùng .
Tôi đồng hồ: “Tối nay công ty cuộc họp quan trọng, tự ăn .”
Giọng Thẩm Dịch cứng một chút: “Tôi đặc biệt về đây, em thể xin nghỉ ?”
“Không thể xin .”
Thẩm Dịch sa sầm mặt hỏi vặn: “Cố Hữu Hồ về thì em thể xin nghỉ, còn về thì thể ?”
Tôi nhàn nhạt , thẳng mắt Thẩm Dịch.
“Ừ, thể.”
Thẩm Dịch cố nén giận, hạ giọng: “Giang Huyên, là bạn trai em, lẽ nào còn quan trọng bằng một bạn ?”
Tôi bình tĩnh .
“Không giống, hôm đó họp, hôm nay thì .”
Tôi nhẹ khiến sắc mặt Thẩm Dịch khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
“Giang Huyên, em giỏi lắm!”
“Tôi thật sự cuộc họp, bây giờ rảnh chuyện với nữa.”
Khi định bước qua Thẩm Dịch, đột nhiên kéo chặt cổ tay , hít một thật sâu, dịu giọng.
“Tiểu Huyên, nếu em vẫn còn giận chuyện đưa Thẩm Giai Vũ bệnh viện, xin .”