Thập Niên 70: Sau Khi Vơ Vét Gia Sản, Tiểu Thư Tư Bản Đi Bộ Đội Tìm Chồng - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-12-30 13:09:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa dứt lời, đàn ông đối diện gã thanh niên lau miệng đầy dầu mỡ, nịnh nọt hỏi: "Anh Tề, khi nào chúng xuất phát?"

"Giục cái gì mà giục?"

Gã thanh niên tên Tề Lỗi tuy trẻ tuổi nhưng tính khí hách dịch: "Ăn no thì cút xe mà đợi, lũ chúng mày chỉ giỏi lớn xác chứ chẳng tí đầu óc nào!"

"Phải, , Tề gì cũng đúng. Vậy cứ thong thả ăn, tụi em xe ."

Gã đàn ông gượng gạo đáp lời. Âu cũng là cái , ai bảo Tề Lỗi ông chú làm Chủ nhiệm ở Ủy ban Hồng vệ cơ chứ? Trước mặt gã, đám tay chân chỉ khép nép .

Thế nhưng, bước khỏi cửa tiệm cơm, sắc mặt gã đàn ông tên Đại Sơn lập tức sa sầm xuống. Những kẻ cùng cũng bắt đầu càu nhàu đầy bất mãn.

"Anh Sơn, trong mấy cái rương đựng cái gì mà nặng thế , khênh gãy cả lưng."

Một gã gầy gò khác chen : "Em thấy mấy bộ đồ gỗ vận chuyển mấy ngày nay còn xịn hơn cả đồ nhà trưởng thôn . Chắc chắn là hàng đáng giá..."

Chưa hết câu, Đại Sơn vung tay cho mỗi đứa một bạt tai trời giáng.

"Trên phái làm gì thì cứ làm , bớt cái mồm ! Tí nữa dọn đồ cẩn thận, xước sát một tí là tao trừ hết tiền công đấy!"

"Anh Sơn yên tâm, tụi em mà." Mấy gã vội vàng vỗ n.g.ự.c bảo đảm. "Đến cả tạ thóc tụi em còn gánh , ba cái rương với đồ gỗ thấm tháp gì."

Lúc , một kẻ gan lì mới dám hỏi nhỏ: "Mà Sơn ơi, làm lụng mấy ngày , bao giờ tụi em mới nhận tiền?"

Lúc đầu hứa hẹn mỗi xe đồ sẽ bao một bữa cơm, một bao t.h.u.ố.c và ba đồng tiền công. Làm ròng rã ba bốn ngày mà vẫn thấy tiền .

"Nhìn cái bản mặt rẻ tiền của mày kìa! Người là đường đường một Chủ nhiệm, thèm quỵt mấy đồng bạc lẻ của tụi mày chắc?" Đại Sơn liếc mắt đám đang mong chờ, hạ giọng: "Yên tâm , tối nay vận chuyển chuyến cuối cùng xong là kết toán đủ cho tất cả."

"Thật hả ? Tuyệt quá!"

Đám tay chân mừng rỡ, bước khí thế hẳn lên, nhận đằng hai bóng đang lặng lẽ bám theo...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thap-nien-70-sau-khi-vo-vet-gia-san-tieu-thu-tu-ban-di-bo-doi-tim-chong/chuong-260.html.]

Phía là khu phố chính, nếu tiếp tục theo thì dễ phát hiện. Khương Tự dừng bước, đôi mày thanh tú khẽ nhíu trong giây lát suy tư.

rõ Tề chủ nhiệm ở cái ghế đó bao nhiêu năm, nhưng cô nhớ rõ Ủy ban Hồng vệ binh Thượng Hải đến tháng 2 năm 1967 mới thành lập. Nghĩa là, gã họ Tề chỉ mất đầy hai năm để vơ vét và biển thủ một khối lượng tài sản khổng lồ đến nhường .

Chẳng trách hôm ký thỏa thuận bồi thường, gã chẳng thèm chớp mắt lấy một cái hạ bút ký ngay. Nhìn tư thế, như một "đại gia" thứ thiệt, hoá chỉ là ' tư thế' mà thực sự là tiền bạc bất chính nhiều đến mức đếm xuể.

Còn về việc tại vội vàng vận chuyển đống tài sản ngoài, nguyên nhân cũng khó đoán. Tề chủ nhiệm kẻ ngu, gã thừa hiểu những thứ đồ rõ nguồn gốc chính là "khoai lang nóng bỏng tay", ai chạm kẻ đó c.h.ế.t. Nhìn tấm gương tày liếp của Mã đội trưởng, gã đương nhiên tìm đường lùi cho từ sớm.

Hoắc Đình Châu thấy cô cúi đầu im lặng, cũng cất tiếng hỏi han mà chỉ lặng lẽ bước tới, dùng hình cao lớn của chắn gió cho cô theo bản năng.

Một lát , Khương Tự mới thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô khẽ gọi:

"Đình Châu ——"

Hoắc Đình Châu đầu , ánh mắt dịu dàng như nước: "Em nghĩ kỹ nên làm thế nào ?"

Khương Tự ngẩn . Cho đến khi giọng của vang lên nữa: "Xe của bọn họ mới đầy một phút, nếu giờ đuổi theo vẫn còn kịp."

Hóa tưởng cô đang do dự về việc bám đuôi. Khương Tự kinh ngạc sự nhạy bén của , nhưng một hồi cân nhắc, cô vẫn lắc đầu: "Không nữa."

Biết bọn chúng giấu đồ ở thì ích gì? Có Hoắc Đình Châu cùng, cô thể nào thu gom đống đồ đó gian . Mà dù thu , chỉ cần Tề chủ nhiệm còn tại vị một ngày, "kho tiền nhỏ" của gã sẽ lấp đầy bằng những thứ vơ vét từ dân. Hơn nữa, những thứ đó vốn thuộc về , Khương Tự cảm thấy dùng chúng cũng chẳng lấy gì làm an lòng.

Chi bằng lợi dụng cơ hội , xem cách nào nhổ tận gốc cái mầm mống tham nhũng .

Ý nghĩ đó lóe lên, Hoắc Đình Châu bỗng trầm giọng : "Nếu em nghĩ cách, chuyện cứ giao cho xử lý ?"

Có lẽ vì tông giọng trầm thấp đầy vẻ che chở, hoặc lẽ vì câu từng với cô nhiều trong quá khứ, khiến trong đầu Khương Tự đột nhiên hiện lên những mảnh ký ức vụn vỡ.

Khi đó, Khương gia vì việc làm ăn mà kết ít thù oán. Hoắc Đình Châu với tư cách là cận vệ của cô, chuyện đ.á.n.h đấm, động chạm đao thương đối với là cơm bữa. Có một , đối phương phái hơn mười kẻ mai phục gần trường học định bắt cóc cô. Khi Khương Tự mới mười tuổi, ngây ngô chẳng hiểu chuyện gì.

Hoắc Đình Châu nghiêng chắn mặt cô, giọng vẫn điềm tĩnh như ngày: "Tiểu thư, cô con hẻm phía chờ một lát, chuyện cứ giao cho xử lý."

Đến khi Khương Tự bước khỏi hẻm, hơn mười gã đàn ông la liệt đất, đau đớn rên rỉ. Trận đó tuy thắng, nhưng vì lấy một địch mười, Hoắc Đình Châu cũng đầy vết thương.

Loading...