Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 436: Ai chân thành, ai giả dối
Cập nhật lúc: 2025-11-12 16:02:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân định mở miệng, thì cửa đúng lúc mở , Giáo sư Lưu bước ngoài, thấy đàn ông liền nhíu mày, "Anh đến đây làm gì?" Tiếp đó, bà thấy Tống Vân và Tử Dịch, sắc mặt giống như đang biểu diễn kịch biến mặt , ngay lập tức đổi thành nụ tươi, một tay đẩy đàn ông , nắm lấy tay Tống Vân, "Bác sĩ Tống đến , nhanh lên, nhanh lên, mau trong." Bà cũng quên Tử Dịch, tay nắm lấy cổ tay Tử Dịch, kéo hai chị em trong sân.
Người đàn ông hài lòng với thái độ lạnh nhạt của Giáo sư Lưu dành cho , nhưng cũng gì, nhíu mày, kéo khuôn mặt cau theo phía trong sân.
Có thể thấy, Giáo sư Lưu vui, vui lắm, vui lắm.
"Bác sĩ Tống, cảm thấy Quốc Khánh sắp tỉnh , thật đấy, thật sự sắp tỉnh ." Lần , Giáo sư Lưu thậm chí bỏ qua cả thủ tục pha , kích động kéo hai chị em thẳng phòng của Phùng Quốc Khánh.
Vẫn giống như đầu tiên đến, trong phòng khô ráo sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng, chỉ điều hương hoa mai lạnh bằng hương trái cây, trong phòng đặt một ít táo, quýt, đang tỏa hương thơm trái cây nhè nhẹ.
Phùng Quốc Khánh vẫn như , yên lặng ở giữa giường.
nếu kỹ, thể phát hiện sự khác biệt, ngón tay của Phùng Quốc Khánh thỉnh thoảng sẽ động đậy một chút, nhãn cầu mí mắt cũng thỉnh thoảng chuyển động, nhịp thở và nhịp tim đều mạnh mẽ hơn .
Giáo sư Lưu , "Mấy ngày nay cho nó ăn cơm, cần đổ miệng nữa, nó sẽ tự nuốt, thật đấy."
Tống Vân , vỗ vỗ Giáo sư Lưu đang vô cùng kích động, "Bác đợi một chút, để cháu kiểm tra cho ."
Giáo sư Lưu lúc mới phản ứng , vẫn còn nắm tay Tống Vân, vội vàng buông , "Phải , , xem vội quá, ôi, còn uống ngụm nước nào, xem —"
Tống Vân , "Không , gấp, nước để lát nữa uống cũng , cháu xem tình hình của đồng chí Phùng Quốc Khánh ."
Phùng Hải Anh lúc đang ở cửa phòng, vốn , thấy lời Giáo sư Lưu , vội chạy , hỏi Giáo sư Lưu: "Anh con trai sắp tỉnh ? Thật giả ?"
Giáo sư Lưu liếc Phùng Hải Anh, nụ mặt lập tức biến mất, lạnh giọng hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
Phùng Hải Anh lúc mới nhớ mục đích hôm nay đến, liếc đứa con trai gầy gò hình giường, trong lòng nghĩ ba năm trôi qua, con trai thành dáng vẻ , chắc chắn tỉnh , Lưu Phượng Bình đang mắc chứng hoang tưởng, giống như đây, suốt ngày ảo tưởng con trai ngày mai sẽ tỉnh dậy.
Nghĩ đến những điều , Phùng Hải Anh còn lo lắng gì, trực tiếp mở miệng, "Tôi đến để bàn với một việc."
Giáo sư Lưu liếc , "Việc gì?"
Phùng Hải Anh , "Là thế , dùng căn nhà đang ở để đổi với , bên chỗ quá nhỏ, đông, ở nổi, và Quốc Khánh chỉ hai , cần thiết lãng phí tài nguyên mà chiếm một căn sân rộng lớn như thế ."
Giáo sư Lưu khẩy lạnh lùng, "Là vợ mới cưới của bảo đến đây ? Nghe vợ mới cưới của dắt theo ba đứa con gả cho , căn phòng nhỏ bốn mươi mét vuông của quả thật là đủ chỗ."
Bị vợ cũ thẳng mặt như , còn ngoài, Phùng Hải Anh cảm thấy hổ, nhưng vì căn nhà, nghiến răng chịu đựng, "Quả thật là đủ chỗ, chỗ rộng rãi, chúng đổi nhà, thể bồi thường cho một ít."
Giáo sư Lưu nếu vì mặt mũi của chị em Tống Vân, bà giờ cầm chổi đánh đuổi tên đạo đức giả , thứ đồ gì mà như thế.
"Không đổi, thể ." Giáo sư Lưu giọng bình thản.
Phùng Hải Anh nhíu mày, "Căn nhà lúc cũng phần của , bây giờ chỉ lấy phần của , dựa cái gì mà cho?"
Giáo sư Lưu khinh bỉ, "Dựa cái gì? Dựa việc ngoại tình trong lúc còn hôn nhân, dựa việc già mà hổ, ly hôn với lăng nhăng với đàn bà khác, để bảo vệ danh tiếng và công việc, chủ động đưa nhà cho , còn giấy thỏa thuận, chuyện quên ? Có cần lấy thỏa thuận cho hàng xóm trong khu tập thể xem ?"
Mặt Phùng Hải Anh đỏ bừng, nghiến răng , "Đây đều là chuyện cũ , cứ khư khư giữ làm gì? Căn nhà cũng đổi của , là sẽ bồi thường cho . Anh và Quốc Khánh chỉ hai , căn bản cần ở một căn nhà lớn như , ở chỗ thì khít."
"Vừa khít cái đầu , cút, cút ngay bây giờ." Giáo sư Lưu nhịn nổi nữa, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó, dù mất mặt mặt Tống Vân, bà cũng đánh đuổi tên đàn ông đểu cáng hổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-436-ai-chan-thanh-ai-gia-doi.html.]
Giáo sư Lưu giơ chổi lên định đập Phùng Hải Anh, thì bà thấy một giọng .
"Mẹ!"
Giáo sư Lưu khựng , thể tin , là ảo thanh ?
"Mẹ!"
Lần , giọng rõ ràng hơn, dù khàn khàn, khô khốc, nhưng bà thấy rõ ràng, là Quốc Khánh, là giọng của Quốc Khánh.
Cây chổi rơi xuống đất, bà từ từ , ánh mắt chạm đôi mắt mở của con trai, nước mắt như nước lũ vỡ đê, bà dùng hai tay bịt miệng, ngừng thở gấp, thành tiếng, chỉ nước mắt tuôn trào ngừng.
Phùng Quốc Khánh cũng đẫm lệ mờ mịt, "Mẹ!"
Ba năm qua, ý thức tỉnh táo, thể , thể cảm nhận, từng việc làm cho , nhớ từng lời bên tai .
Hắn đáng lẽ nên sớm, nhưng nỡ để đau lòng, dám , cũng thể , cứ kiên trì như suốt ba năm.
May mắn , thật may mắn là đợi đến ngày .
Giáo sư Lưu lao đến giường, ôm lấy con trai nức nở.
Đây lẽ là khoảnh khắc bà thất thế nhất trong đời.
chắc chắn cũng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời bà.
Tống Vân lặng lẽ thu kim, cô phát hiện khi Giáo sư Lưu và chồng cũ cãi , nhịp tim của Phùng Quốc Khánh ngừng tăng tốc, liền thời cơ đến, cô giúp một tay, giúp xuyên thủng sự giam cầm, giành quyền kiểm soát cơ thể.
Phùng Hải Anh sững sờ một lúc lâu mới hồn, Quốc Khánh tỉnh , thật sự tỉnh .
Là một cha, con trai ruột tỉnh , tự nhiên cũng vui, đồng thời cũng nhiều cảm xúc phức tạp. Đã thể tỉnh, tỉnh sớm hơn, bây giờ thứ đều muộn .
Đợi cho tâm trạng của hai con dần dần định trở , Phùng Hải Anh cuối cùng cũng tìm cơ hội bước lên phía , hỏi Phùng Quốc Khánh: "Quốc Khánh, con cuối cùng cũng tỉnh , con ba năm con hôn mê, con và ba lo lắng cho con thế nào ."
Phùng Quốc Khánh Phùng Hải Anh, mỉm , "Trong gia đình mới của ba, cùng vợ mới cưới của ba, và ba đứa con nuôi của khác, cùng lo lắng cho con ?"
Mặt Phùng Hải Anh cứng đờ, suýt nữa thì giữ thể diện.
"Quốc Khánh, con bậy cái gì , ba là cha con, lẽ nào ba mong con ?"
Phùng Quốc Khánh nhạt nhẽo : "Ba năm nay, tuy con tỉnh dậy, nhưng chuyện xảy trong nhà, từng việc một con đều , ai mong con , ai chân thành, ai giả dối, con rõ như lòng bàn tay."
Phùng Hải Anh nghĩ đến việc ba năm nay tổng cộng cũng đến thăm con trai mấy , mỗi đến chỉ liếc từ bên ngoài , trong lòng quả thật mấy bận tâm đến đứa con hôn mê bất tỉnh , nhưng con trai thẳng mặt, cảm thấy phục.
Tống Vân lúc lên tiếng, "Bệnh nhân cơ thể suy yếu, cần tĩnh dưỡng, đồng chí về , chuyện gì để ."
Lời sắp của Phùng Hải Anh nghẹn trong cổ họng, , xuống , khó chịu vô cùng.