Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 419: Phu nhân Đoàn trưởng

Cập nhật lúc: 2025-11-12 16:02:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Ngọc Lan Tôn Trà Hoa nhắc đến lúc đang đang dọn dẹp nhà cửa, khuôn mặt chất đầy nụ .

, rốt cuộc như nguyện , còn trở thành phu nhân Đoàn trưởng, tuy hiện tại là phó, nhưng thăng lên là chuyện sớm muộn.

Nghĩ đến thể sống cuộc sống hạnh phúc của một quan thái thái, trong lòng cô vui sướng thầm hát nghêu ngao.

Phó đoàn trưởng họ Trần từ bên ngoài , thấy tiếng Vương Ngọc Lan trong phòng nghêu ngao, ở ngoài gọi một tiếng, “Vương Ngọc Lan, đây một chút.”

Vương Ngọc Lan vội vàng bước , nhiệt tình đón lên , “Anh Trần, về , mệt ? Có nóng ? Để em múc cho một bát canh đậu xanh nhé.”

Phó đoàn trưởng họ Trần khoát tay, “Không cần phiền phức, đến là để bảo em một tiếng, mấy hôm nữa ba sẽ dẫn hai đứa trẻ qua theo quân, em dọn dẹp luôn căn phòng chúng nó ở , em chỉ cần quét dọn sạch sẽ là , thiếu thứ gì sẽ mua.”

Nụ mặt Vương Ngọc Lan đóng băng, “Bọn họ sắp đến? Sao đột ngột thế?”

Phó đoàn trưởng họ Trần giải thích vì , chỉ nhạt nhẽo, “Em cứ dọn dẹp phòng cho sạch sẽ là , còn đợi bọn họ đến tính .”

Phó đoàn trưởng họ Trần xong liền luôn, “Tối nay em tự ăn , để tiền và tem phiếu trong ngăn kéo .”

Vương Ngọc Lan vội chạy phòng xem ngăn kéo, quả nhiên để tiền và tem, nhiều, chỉ mười đồng và hai cân tem lương thực.

Vương Ngọc Lan trong lòng bất mãn, bĩu môi, “Bủn xỉn c.h.ế.t , mới cho mười đồng.” Cô , phụ cấp của cấp phó đoàn hơn sáu mươi, thỉnh thoảng còn tiền thưởng các loại, một tháng ít nhất cũng bảy tám chục chứ, một ở trong quân khu chỗ nào tiêu tiền, chắc chắn tích góp ít tiền, đợi khi làm giấy đăng ký kết hôn, nhất định nắm hết tiền trong tay mới .

Vương Ngọc Lan nghĩ thì , tiếc là đầy hai ngày giấc mơ của cô vỡ tan.

Mẹ ruột của Phó đoàn trưởng họ Trần dẫn theo hai đứa trẻ đến quân khu theo quân, một trai là lớn, mười lăm tuổi, một gái mười hai tuổi, dáng hai đứa trẻ đều cao, thằng bé cao hơn Vương Ngọc Lan một cái đầu, con bé cũng cao bằng Vương Ngọc Lan, thêm đó Vương Ngọc Lan trẻ trung mặt non, ba cùng , cứ như ba đứa con của Phó đoàn trưởng họ Trần .

Ngày đầu tiên bà lão họ Trần đến theo quân, lấy sổ tiết kiệm và tiền tem của Phó đoàn trưởng họ Trần, là từ nay về do bà quản gia, chi tiêu trong nhà đều thông qua sự đồng ý của bà .

Vương Ngọc Lan tức sắp chết, tìm Phó đoàn trưởng họ Trần gây sự, kết quả là Phó đoàn trưởng họ Trần trực tiếp làm nhiệm vụ , bảo cô tự tranh giành với bà lão, chỉ cần cô thể lấy tiền và sổ tiết kiệm từ tay bà lão, thì sẽ giao cho cô quản.

Vương Ngọc Lan còn đang suy nghĩ làm thế nào để lấy tiền và sổ tiết kiệm từ tay bà lão, thì bà lão sắp xếp rõ ràng việc nhà .

sắp xếp cho Vương Ngọc Lan làm bữa sáng, năm giờ sáng dậy, vì cháu trai và cháu gái học, bảy giờ ăn sáng xong, nếu sẽ muộn học.

Làm xong bữa sáng dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo bẩn, quét dọn sân vườn, rửa rau thái rau làm bữa trưa, ăn xong bữa trưa rửa bát dọn dẹp bếp, buổi chiều cuốc đất, cuốc hết đất trong vườn, trồng rau, thì ngày nào cũng mua ăn thật lãng phí.

Cuốc xong đất thu quần áo gấp quần áo, chuẩn bữa tối, làm món cháu trai cháu gái nó thích ăn, món ngon thì ưu tiên để phần cho cháu trai cháu gái đang tuổi lớn ăn, còn thì bọn họ ăn. Ăn xong còn rửa bát cọ nồi, một ngày xuống, cô như con ngừng nghỉ, nào tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác.

Tất nhiên, cô cũng thử phản kháng, nhưng bà lão chỉ một câu khiến cô im bặt.

“Không hài lòng với cuộc sống như thì thể đưa cô về quê.”

Vương Ngọc Lan dù tám trăm tâm nhãn, cũng đấu một chồng ngang ngược điều.

Bà lão cháu trai cháu gái là hai hộ pháp trái giúp đối phó với Vương Ngọc Lan, còn Vương Ngọc Lan thì bên trái chồng làm chỗ dựa, bên nhà đẻ chống lưng, công việc kiếm tiền, tiền tiết kiệm bên , mỗi ngày ba bữa cơm đều trông chờ bà lão buông tay mới mà ăn, những ngày tháng quả là khổ thể tả.

Cứ tưởng lấy một phó đoàn trưởng thì sẽ sống cuộc sống , kết quả cuộc sống , còn khổ hơn cả những ngày cô bán thung lũng.

Hôm đó Tống Vân từ doanh khu trở về, bước sân đầy hai phút, thím Từ chạy đến vỗ cửa, Tôn Trà Hoa ngã ở cửa hợp tác xã, vỡ ối , Hà Hồng Quân trong thành phố về, đều dám động, hỏi cô làm thế nào.

Tống Vân vội vàng cùng thím Từ chạy đến bên ngoài hợp tác xã, một vòng vây quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-419-phu-nhan-doan-truong.html.]

Tống Vân lớn tiếng hô, “Tránh hết.”

Những vây quanh tản , cô bước nhanh lên phía , Tôn Trà Hoa đau đớn đến mức sắp ngất , da mặt trắng bệch như giấy, tay chân mềm oặt sức lực, đây giống tình trạng sinh nở bình thường, lẽ là lúc ngã thương.

“Mau đưa đến bệnh viện .” Thím Từ mặt mày lo lắng.

Cũng phụ họa, “Phải , tình hình của chị họ Tôn chút , vẫn nên đưa đến bệnh viện cho chắc.”

Tống Vân lắc đầu. “Không kịp .”

Cô nhanh chóng lấy từ túi quần một lọ sứ nhỏ, đổ một viên thuốc nhét miệng Tôn Trà Hoa, “Đừng nuốt xuống, ngậm trong miệng.”

“Cô cho cô ăn cái gì thế?” Thím Từ hỏi.

“Nhân sâm .” Kỳ thực là Cố Nguyên Đan, quý giá, là đan cổ phương thể cứu mạng trong lúc quan trọng, nhân sâm là một trong những vị chủ dược, cô là nhân sâm cũng tính dối.

Tống Vân bế Tôn Trà Hoa nặng hơn một trăm bốn mươi cân lên, bước nhanh như bay về nhà Tôn Trà Hoa.

Thím Từ và hai thím chút kinh nghiệm cùng theo giúp đỡ.

giúp đỡ tất nhiên là , ít nhất cũng đun nước nóng đưa đồ đạc và dọn dẹp giường chiếu bẩn các loại.

Đỡ đẻ là chuyên môn của Tống Vân, nhưng với phận là một đại phu, đương nhiên cô gặp chuyện nên xử lý thế nào, làm để bảo cả lẫn con.

Tôn Trà Hoa ngậm Cố Nguyên Đan sắc mặt rõ ràng khá hơn hẳn, chút sức lực.

“Đừng hét, dồn sức , đợi khi nào em bảo chị dùng sức thì chị hãy dùng sức.” Sợ cô hiểu, Tống Vân giải thích, “Chị mà hét lên, sức lực sẽ tán mất, hơn nữa nỗi đau , dù hét nghìn vạn , cũng giảm một phần một hào, chi bằng dồn sức, thể sớm sinh , kết thúc sớm nỗi thống khổ .”

Đau dài bằng đau ngắn.

Tôn Trà Hoa đương nhiên tâm ý tin tưởng Tống Vân, Tống Vân hét, thì cô hét, Tống Vân dồn sức, thì cô dồn sức.

“Thai vốn dĩ là thuận, ngã một cái, đứa bé xoay ngang , trách đau đến mức mặt trắng bệch.” Tống Vân .

Thím Từ bọn họ thấy lời , sắc mặt đều biến đổi hết đến khác, “Thai xoay ngang ? Vậy thì xong , vẫn nên đưa đến bệnh viện mổ lấy thai , sinh thường chắc chắn sinh .”

Tống Vân lắc đầu, trong tay cầm kim, “Không kịp nữa , đứa bé sinh trong vòng năm phút, nếu thì giữ .”

Người thím kinh nghiệm , “Phải , ối vỡ , đứa bé ngang, chắc chắn là đang ngạt thở trong bụng .”

Tống Vân bắt đầu châm kim.

Kim châm xong, Tôn Trà Hoa cảm thấy sức lực hồi phục hơn nửa.

Tống Vân bắt đầu khử trùng tay và cánh tay, đó với Tôn Trà Hoa: “Bây giờ em sẽ đưa tay trong để chỉnh thai, sẽ đau, chị cố gắng chịu đựng một chút.”

Tôn Trà Hoa cắn chặt khăn mặt, gật đầu dùng sức.

Tống Vân bắt đầu chỉnh thai, Tôn Trà Hoa đau đến mức gân xanh trán nổi lên, mồ hôi như mưa, ba thím đều nỡ , lượt mặt .

Loading...