"Đa tạ Ngài, Tiêu Kỳ!" Đến cuối cùng , vẫn gọi "Bệ hạ" một cách giả tạo nữa.
Ta mỉm , lảng tránh ánh mắt. Ta thêm một câu, "Vậy đây." Ở trong lòng, bước lên xe ngựa.
Thời tiết đổi quá đột ngột, lên xe tay còn lạnh đến run rẩy.
Cửa sổ xe mở rộng, ngẩng đầu qua.
Tiêu Kỳ tại cửa cung cao ngất, cũng đang về phía .
Mưa phùn lất phất, mày mắt vẫn rõ ràng.
Câu lúc nịnh nọt thật là thật. Hắn thật sự tuấn tú.
Giờ khắc sự bao phủ của màn mưa mịt mờ, càng giống như bước từ trong tranh vẽ. Đôi mắt đen láy của trầm lặng , yên một lát, .
Ta cũng thu ánh mắt, đóng cửa sổ xe.
Cửa sổ đóng, ánh sáng tối sầm . Xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng.
Ta dựng tai cố gắng một chút âm thanh. Ta thấy tiếng bước chân của . Nghe thấy rời , sẽ .
chờ lâu, tiếng bước chân, ngược là một giọng thanh vắng vang lên tận đáy óc: "Tô Thanh Thanh, Trẫm nổi ."
23.
Sau vẫn luôn nhớ về ngày hôm . Đây là ngày quan trọng nhất trong sinh mệnh của .
Ta một thanh tĩnh trong cỗ xe ngựa tối sầm ánh sáng. Nghe thấy tiếng lòng của vị Đế vương cô ngạo mở cánh cửa tâm hồn với .
"Trẫm nàng đến từ một thế giới muôn màu muôn vẻ khác. Trẫm điều nàng cầu mong trong lòng là nhất sinh nhất thế một đôi . Trẫm ngự ngôi vị cô độc, đáng lẽ màng tư tình, ôm trọn thiên hạ trong tim."
"Hậu cung của Trẫm chỉ nên là công cụ để cân bằng triều cục, nối dài hậu duệ. Trẫm cũng là bằng xương bằng thịt. Trẫm cũng sẽ tình, cũng sẽ yêu. Tô Thanh Thanh, Trẫm mến yêu nàng."
Nước mắt lập tức chảy xuống.
"Trẫm lập nàng làm Hậu, là diễn trò, mà là từ tận đáy lòng. Tô Thanh Thanh, thể... ở ?"
Mưa ngoài cửa sổ lớn hơn, như những mũi kim bạc gõ cửa xe.
"Trẫm sẽ kính trọng nàng, yêu thương nàng, bảo vệ nàng, Trẫm sẽ chống lưng cho nàng cả đời. Quân vô hí ngôn."
Ta cũng chẳng trong đầu đang nghĩ gì. Có lẽ cũng giống như đôi mắt , đang ngừng như mưa rơi chăng.
"Cô nương, thể ?" Phu xe phía hỏi.
Ta đẩy cửa sổ xe . Tiêu Kỳ vẫn ở tư thế . Quay lưng về phía , dáng vẻ như sắp bước . thật vẫn yên nhúc nhích. Tấm lưng thẳng tắp gần như mờ nhòa trong màn mưa ngày càng lớn.
"Cô nương, mưa càng lúc càng lớn ."
Ta đóng cửa sổ xe, mở cửa xe. Bước xuống xe.
Gần như ngay khi chân chạm đất, Tiêu Kỳ . Trong đôi mắt đen láy bừng lên một ánh sáng kỳ dị. Hắn xuyên qua màn mưa, sải bước lớn tiến đến. Ôm lòng.
Ta vòng tay ôm cổ , phân biệt mặt là nước mưa nước mắt.
Hắn vuốt ve tóc đầy an ủi, thì thầm bên tai : "Đừng lo lắng, Tô Thanh Thanh. Trẫm nguyện vì nàng mà làm một Hôn quân."
Phiên Ngoại 1
1.
Trước tiên hãy về chuyện con thuyền của và Tiêu Kỳ nhé.
Thuyền của hai chúng , ngoài dự đoán, mãi mấy mới chịu cập bờ.
Thật sự... khó hết bằng lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thanh-huu-linh-te/chuong-10.html.]
Ta chỉ tìm một miếng băng cá nhân dán bịt cái não .
Lúc đầu thật sự dám nghĩ đến, đuổi ngoài mấy .
thật sự làm , những phi tử trong hậu cung thì cho về nhà, thì giải tán, tổng thể để giữ thủ tiết sống mòn chứ?
Sau cũng đành lòng nhắm mắt làm ngơ.
Đến thì đến !
Ngay đêm đầu tiên suýt chút nữa thì lật xe.
Đầu tiên là ý thức một nữa nhanh hơn ý chí, cái não lập tức phỉ báng: "Xấu quá quá..."
Sắc mặt Tiêu Kỳ tức khắc trở nên cho lắm, "Nàng từng thấy cái hơn ?"
Ta định , ý thức giành : "Đương nhiên."
"Không !" Vì sự hòa thuận của quan hệ phu thê, vội vàng giải thích, "Ta từng xem cái mà... những thứ tương tự như tranh xuân cung ."
Thật kiến thức về chuyện nam nữ của đều đến từ [tên diễn đàn tiểu thuyết].
Tiêu Kỳ kéo khóe môi một cái, bóp cằm : "Vậy nàng cái là như thế nào?"
Trong não tự động bắt đầu tuôn những mô tả từ [tên diễn đàn tiểu thuyết].
Muốn c.h.ế.t mà.
Ta đạp một cước: "Chàng còn đến nữa ? Không đến thì ngủ đây!"
Cuối cùng đương nhiên là đến. Lại còn Tiêu Kỳ lừa cho tuôn hết sơn màu trong não ngoài.
Thôi , nữa.
Chậm trễ tác giả qua kiểm duyệt.
2.
Còn về chuyện Tiêu Kỳ giải tán hậu cung, đương nhiên cũng gặp muôn vàn trở lực.
Hơn nữa cách một thời gian lôi mà chỉ trích.
Hôm đó mang canh đến Cần Chính Điện, thấy bên trong đang cãi vã.
"Bệ hạ hai mươi mốt tuổi, gối con, đây là đại sự quan hệ đến giang sơn xã tắc!"
Quẻ Thượng Thượng Trong Miếu Thần Tài
"Ái khanh chê Trẫm già ?"
"... Thần dám!"
"Không dám thì lui xuống."
" mà..."
"Hầy, cũng Trẫm ." Tiêu Kỳ thở dài một tiếng.
Ta: Ưm?
"Chỉ là Trẫm chứng bệnh khó , chỉ đối diện với Hoàng hậu mới cứng lên thôi."
Ta: ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Hay là Ái khanh hiến kế cho Trẫm ?"
"Hoặc là Ái khanh trực tiếp đổi một vị Hoàng đế khác !"
Ta ôm bát canh chạy mất. Thứ cho đánh giá thấp cái đáy giới hạn của Tiêu Kỳ.
là lời quỷ quái gì cũng dám mà...