Thà Làm Tôi - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:33:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị nức nở : “Béo Hổ đưa cho chị một cục xương, là mang về cho chó nhỏ ăn, chó nhỏ nhất định sẽ thích. Không ngờ chó nhỏ ăn xong thì cứ co giật, lâu thì chết.”

 

Chị tự trách, cứ mãi, cũng đau lòng. lúc chỉ cần tỏ vẻ đau lòng một chút, chắc chắn chị sẽ càng tự trách hơn.

 

Thế là nắm chặt tay, cố nén nước mắt, giả vờ bình thản : “Chẳng chỉ là một con ch.ó nhỏ thôi , c.h.ế.t thì chết, cả.”

 

Câu đúng lúc Chu Nam mới về thấy. Mắt đỏ hoe, căm phẫn : “Chu Thư Ý, mày thật là vô lương tâm.”

 

Sau mới , Béo Hổ cố tình đưa cục xương tẩm thuốc chuột cho chị mang về cho chó nhỏ ăn. Thế là chặn Béo Hổ trong ngõ, đánh cho một trận tơi bời.

 

Béo Hổ hình to lớn, thì nhỏ con, trong việc đánh chiếm lợi thế lớn. tay tàn nhẫn, đánh thì cắn.

 

Béo Hổ sợ hãi đến phát , chạy về tìm . Thế là của Béo Hổ lập tức dẫn Béo Hổ mặt mũi sưng húp và đầy vết răng cánh tay đến tìm mách tội.

 

Mẹ cầm chổi lông gà đánh . Tôi đau chết, nhưng vẫn cắn răng hé răng nửa lời, cũng nhận sai.

 

“Con sai. Béo Hổ đầu độc c.h.ế.t con ch.ó nhỏ. Con đánh nó.”

 

Chu Nam ở bên cạnh lạnh lùng : “Là mày chơi chán con ch.ó nhỏ nên g.i.ế.c c.h.ế.t nó. Bây giờ mày chỉ đánh , còn vu oan cho Béo Hổ.”

 

Tôi xong thì vô cùng tức giận, mắt đỏ hoe lao tới đá .

 

“Anh bậy! Chó nhỏ là do em nhặt về, tại em hại c.h.ế.t nó?Rõ ràng là trai của em, tại giúp ngoài?”

 

Chu Nam cũng cứng cổ mà hét: “Chính là mày đầu độc c.h.ế.t con ch.ó nhỏ. Mày còn chỉ là một con ch.ó thôi, c.h.ế.t cũng cả.”

 

Từ đầu đến cuối, chó nhỏ vốn do đầu độc chết, thế mà Chu Nam bao giờ tin , cho đến tận bây giờ.

 

Tôi cố nhịn, đó dứt khoát nhịn nữa. Tôi giơ tay lên.

 

Bốp! Tôi tát một cái mặt .

 

“Tôi nữa, con ch.ó nhỏ do đầu độc chết.”

 

Anh quát mắng : “Chu Thư Ý!”

 

Đã lâu gọi cái tên của . Cái giá của việc gọi tên bây giờ kèm với luồng gió sắc lẹm từ lòng bàn tay. Bàn tay kịp dừng cách mặt vài centimet.

 

Chu Nam giơ tay lên, mặt xanh mét . Mao Đồ trong lòng sủa điên cuồng về phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tha-lam-toi/chuong-6.html.]

 

Tôi ôm chặt Mao Đồ: “Đánh ? Không đánh thì cút!”

 

Sau khi Chu Nam , xóa thông tin tìm nhận nuôi Mao Đồ mạng xã hội. Tôi gặp những loại rác rưởi nữa.

 

Tôi xoa đầu Mao Đồ: “Yên tâm, nhất định sẽ tìm cho con một .”

 

Thời gian , tình trạng của ngày càng tệ. Tôi đến bệnh viện tái khám, bác sĩ cứ cân nhắc chần chừ mãi .

 

Tôi hỏi thẳng thừng: “Bác sĩ cứ , còn bao nhiêu thời gian nữa.”

 

Bác sĩ cố gắng dùng giọng điệu tươi sáng, tích cực hơn: “Giữ thái độ tích cực lạc quan thì thời gian còn vẫn khá là đủ.”

 

Anh rút từ trong ngăn kéo một tấm danh : “Gần đây đội ngũ của họ đang nghiên cứu phương pháp điều trị ung thư, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm, nếu cô hứng thú, thể tham gia đội ngũ của họ với tư cách tình nguyện viên.”

 

“Cảm ơn.”

 

Tôi nhận tấm danh cho túi. Sau khi rời khỏi bệnh viện, lập tức hẹn gặp quản lý của công ty mai táng. Anh dẫn đến nghĩa trang, giới thiệu phong thủy mộ phần cho , còn rằng họ thể thiết kế tang lễ cá nhân hóa.

 

“Cô Chu, cô cứ việc nêu bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào, chúng đều sẽ đáp ứng.”

 

Trước đây, từng nghĩ, khắc ba chữ “Chu Thư Ý” thật to thật to, to đến mức chiếm hết cả bia mộ, để xa vẫn thể rõ ba chữ , để tên là Chu Thư Ý.

 

Tôi chính là Chu Thư Ý, Chu Thư Âm.

 

khoảnh khắc , những tấm bia mộ lặng yên sườn núi, đột nhiên buông bỏ. Người c.h.ế.t là c.h.ế.t , còn gì cả. Những gì từng cố chấp, từng kiên trì, từng mong đây, dường như đều còn quan trọng nữa.

 

Trong những ngày cuối cùng nên buông tha cho bản , con đừng quá chấp hình tượng bên ngoài.

 

Tôi : “Để trống , đừng gì cả.”

 

Về đến nhà, đột nhiên phát hiện Mao Đồ biến mất. Tôi tìm khắp cả khu chung cư, nhưng vẫn thấy nó.

 

Tôi nghĩ đến Chu Nam, lập tức gọi điện cho . Trong điện thoại truyền tiếng sủa của Mao Đồ.

 

Lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, hỏi : “Rốt cuộc làm gì?”

 

Chu Nam : “Về nhà một chuyến.”

 

Loading...