Tàn Mộng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-11 16:29:46
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa đông năm , tuyết tan mà lòng lạnh hơn tuyết.

Gió tháng hai, lạnh hơn d.a.o cắt. Trăng non treo nghiêng nóc điện, ánh sáng nhợt nhạt soi lên những cánh hoa mai tàn rụng xuống sân gạch.

Từ khi Yến Trì mù, Thái tử ít khi khỏi điện. Người trong cung sợ, chẳng ai dám nhiều, chỉ Đông cung như phong ấn: rèm ngọc rũ kín, hương trầm tắt, mà chủ nhân – ngày một trầm lặng đến đáng sợ.

, nội giám báo việc triều chính, y chỉ một câu:

– Ngươi , tiếng mà thấy phiền.

Từ đó, ai dám bén mảng.

Còn Yến Trì, khi mù, an trí trong viện nhỏ phía . Nơi từng là hoa viên của thất cũ, nay hoang vắng.

Ban ngày chim, ban đêm gió, thỉnh thoảng tiếng xa của đám cung nữ, âm vang như mộng, tan.

Thị vệ vẫn đưa cơm thuốc đều đặn. Hắn vẫn sống, như một cái bóng bỏ quên.

Một chiều, mở cửa viện. Tiếng bước chân quen thuộc – nặng, chậm, trầm.

Yến Trì khẽ nghiêng đầu, nụ hiện môi.

– Điện hạ.

Trần Ly dừng , .

Yến Trì gầy nhiều, da gần như trong suốt ánh trăng. Trước mặt y, từng quỳ chân, nay vẫn quỳ, chỉ khác là còn thấy nữa.

Thái tử khẽ thở dài:

– Ngươi… tại vẫn trách ?

– Nô tài dám?

– Nếu ngươi hận, ít nhất còn thấy nhẹ lòng. ngươi cứ bình thản thế , thấy như ngàn d.a.o đâm. – Giọng y khàn khàn.

Yến Trì im lặng. Một lúc , nhỏ:

– Điện hạ, đôi mắt vốn chẳng đáng gì. Nếu đổi bình an của , thấy đủ .

Trần Ly khẽ , nụ đau đến xót:

– Ngươi luôn như … từ bảy năm đến giờ.

Cả hai cùng im. Gió lạnh thổi qua, lá rụng đầy sân, rơi lên vai áo trắng của .

Yến Trì lặng lẽ đưa tay, thấy gì, chỉ khẽ hỏi:

– Bên ngoài… còn tuyết ?

– Hết . Mùa xuân đến .

– À… Nhanh thật. – Yến Trì mỉm .

Thái tử bỗng hỏi: “Ngươi ngoài ?”, nhưng lời đến môi nuốt xuống. Ra ngoài – nghĩa là rời khỏi y. Còn giữ – nghĩa là giữ mù bên cả đời.

Một cảm xúc lạ lùng bóp chặt tim y: tham, hối, sợ, yêu, tất cả hòa làm một.

Đêm , trăng sáng đến chói mắt.

Trần Ly ngủ, chỉ tấm gương đồng bàn.

Trong gương, khuôn mặt y phản chiếu mờ nhòe, làn khói hương nghi ngút – tựa như gương soi của quỷ.

Y đưa tay chạm, “choang” – gương rơi, vỡ tan. Mảnh đồng cắt lòng bàn tay, m.á.u rơi xuống, loang đỏ mặt đất.

Y lẩm bẩm:

– Ta đáng trừng phạt. Dù tha, trời đất cũng .

Gió đêm thổi mạnh, thổi tắt cả ngọn nến.

Trong bóng tối, y chỉ tiếng tim và tiếng bước chân nhẹ, dừng cửa.

– Điện hạ… nghỉ ?

Giọng Yến Trì khẽ như thở.

Trần Ly đầu, ngưỡng cửa. Áo mỏng, gió lùa khiến tóc rối. Dưới ánh trăng, đôi mắt mù vẫn hướng về phía y, như thể còn thấy rõ hơn sáng mắt.

Thái tử im lặng bước đến, dìu trong. Yến Trì nhẹ:

– Ta tự .

– Ngươi gầy quá .

– Nô tài ăn vẫn đủ mà.

Trần Ly siết nhẹ vai :

– Ăn, mà sống.

Một lặng kéo dài. Cuối cùng, Yến Trì khẽ :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tan-mong/chuong-4.html.]

– Điện hạ, cần chuộc .

– Không chuộc thì sống nổi?

Hắn lắc đầu:

– Có những , cần chuộc. Chỉ cần quên.

Trần Ly , trong ánh trăng nhợt nhạt, gương mặt yên tĩnh như hồ thu. Y đưa tay, chạm , nhưng dừng giữa trung. Y sợ – sợ chạm sẽ thể buông.

– Nếu thể thà g.i.ế.c trong Dương Thành, còn hơn làm ngươi mù như bây giờ. – Y nhỏ.

Yến Trì khẽ , giọng trầm mà ấm:

– Nếu thật , nô tài vẫn sẽ cứu . Dù kết cục thế nào.

Trần Ly nghẹn , mắt cay. Hắn mặt , sợ để thấy thở run rẩy.

Ngày hôm , cung chiếu lạ:

– Nội giám Yến Trì, bệnh mù lòa, cho phép xuất cung dưỡng bệnh.

Không ai ngờ. Thái tử tự tay hạ chỉ, trong triều dẫu bàn tán cũng chẳng dám cản.

Ngày Yến Trì rời , trời quang, trăng non vẫn treo như đêm .

Trần Ly đích tiễn, chỉ hai , ai chứng kiến.

Bên ngoài cửa cung, ngựa chờ sẵn.

Yến Trì đó, khẽ về phía , tuy thấy, nhưng vẫn mỉm như thể rõ gương mặt thấy nhất.

– Điện hạ, cần tiễn.

Trần Ly đáp:

– Không tiễn, sợ cả đời gặp .

– Gặp làm gì? Có lẽ, thế . – Hắn hỏi khẽ.

Trần Ly siết chặt nắm tay. Gió thổi tung áo choàng của y, màu vàng kim rực rỡ trăng, đối lập với áo xám nhạt của kẻ mù mặt.

– Ngươi … còn thì ?

Yến Trì nghiêng đầu, khẽ :

– Người còn thiên hạ. Còn , chỉ một giấc mộng.

Trần Ly lặng im. Một lúc lâu, y cúi xuống, thì thầm bên tai :

– Nếu kiếp , ngươi đừng làm kẻ hầu.

Yến Trì khẽ gật:

– Cũng mong , kiếp thể làm những điều .

Nói xong, , bước . Không .

Bóng áo xám khuất dần trong làn sương sớm, tan giữa ánh trăng mờ.

Trần Ly mãi nơi cổng, , cử động. Chỉ khi ánh trăng mờ dần, y mới ngẩng lên trời, bật , nhưng nước mắt rơi.

– Hắn , còn giữ gì?”

Không ai đáp. Cả hoàng cung im như mộ phần.

Từ đó, trong cung vang tin: Thái tử Trần Ly trở nên quái dị.

Ngày y , đêm y . Có , y gọi giữa đêm:

– Yến Trì, rót .

trong điện, chỉ gió thổi và tiếng chén rơi vỡ.

Người , y điên .

Trong đêm trăng tròn đầu tiên khi Yến Trì rời , cung nhân thấy tiếng đàn từ Đông cung.

Bản đàn , u tịch như tiếng .

Khi , chỉ thấy Thái tử một giữa nền gạch lạnh, mặt là chiếc gương đồng vỡ – ánh trăng phản chiếu lên mảnh gương, rọi thẳng mắt y, rực sáng.

Ánh sáng , tựa như phản chiếu hình bóng của kẻ mù.

Trần Ly khẽ , giọng hòa trong tiếng gió:

– Hắn bảo mù cũng là phúc. Thế thì cũng mù, để khỏi thấy trần gian .

Nói , y – nụ của đánh mất chính .

Ngoài điện, trăng tròn trĩu nặng, chiếu xuống cung vàng, phủ lên vết m.á.u đỏ loang nền đá.

Cả hoàng cung chìm trong một thứ ánh sáng dịu mà tang thương — như giấc mộng tàn kịp tỉnh.

Loading...