Tàn Mộng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-10-11 16:28:53
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông năm , tuyết tan mà lòng lạnh hơn tuyết.
Sau nửa tháng giam, Yến Trì đưa trở Đông cung. Người trong cung đều ngạc nhiên – kẻ nghi là nội gián đáng lý chờ lệnh xử trảm, triệu hồi? Không ai dám hỏi, chỉ gió đêm thổi qua mái ngói xanh, rít lên như tiếng ai than.
Trần Ly án thư, tay cầm bút nhưng mực giấy khô tự bao giờ. Người bước , vẫn là dáng gầy yếu , áo tù xám nhạt, khuôn mặt gầy đến độ chỉ còn xương.
Yến Trì quỳ xuống, giọng khàn vì lạnh:
– Nô tài… tham kiến điện hạ.
Trần Ly đáp, chỉ im lặng . Ánh mắt , nặng nề như sương đặc.
Một lúc lâu, y khẽ, giọng trầm thấp:
– Ta lệnh tra tấn ngươi, nhưng ngờ… ngươi chịu khổ đến thế.
Yến Trì cúi đầu, môi khẽ mấp máy:
– Nô tài vốn là thấp hèn, chịu khổ là phận của nô tài.
Trần Ly nắm chặt bút, mực đổ loang tấu chương. Y siết mạnh, đầu bút gãy làm đôi.
– Thấp hèn? Nếu ngươi thật sự thấp hèn, dám che trong mưa tên năm đó?
Yến Trì sững , ngẩng lên – đầu tiên trong nhiều ngày, thẳng mắt y.
Thái tử , nụ mỏi mệt, giọng chậm rãi:
– Ta nhớ . Dương Thành bảy năm , giữa đêm loạn, một kẻ dùng áo khoác của che cho , còn c.h.é.m một nhát ở tay . Vết sẹo của ngươi… thể sai.
Không gian lặng , chỉ tiếng tuyết ngoài cửa đập song gỗ.
– Vậy ngươi giấu? – Trần Ly nhỏ, như lời than.
– Nếu ngươi sớm, giam ngươi, khiến ngươi chịu khổ đến .
Yến Trì khẽ mỉm , nụ phảng phất buồn:
– Nếu điện hạ sớm, e rằng… nô tài chẳng còn mạng mà đây.
Trần Ly thoáng ngẩn .
Yến Trì cúi đầu sâu hơn, tiếp:
– Kẻ hèn như nô tài, nếu chuyện cứu chủ, trong triều sẽ nghĩ gì? Họ sẽ điện hạ hoạn quan cứu, kẻ hèn chạm đến m.á.u mệnh hoàng gia. Khi … chẳng những nô tài chết, mà danh dự của điện hạ cũng nhuốm bẩn.
Lời nhẹ, mà như d.a.o cắt tim .
Thái tử lặng . Một lúc , y bật , nụ nghèn nghẹn.
– Vậy ngươi giấu, là để bảo vệ ?
Yến Trì trả lời. Chỉ cúi đầu, vết m.á.u cũ trán khô , trông như vết ấn đỏ son.
Trần Ly thật lâu, dậy, bước đến gần. Y cúi xuống, đưa tay chạm nhẹ má – ngón tay run khẽ.
– Tại ? Tại với đến thế?
Yến Trì khẽ , giọng khàn đục:
– Vì điện hạ từng sống sót… là phúc duy nhất mà nô tài cầu .
Từ đó, Thái tử nhắc chuyện ngục.
Người ngoài tưởng chuyện yên, chỉ nội giám cận , khí trong Đông cung lạ lùng – dịu , căng như sợi dây sắp đứt.
Trần Ly ngày một trầm mặc. Y còn trách mắng ai, nhưng mỗi thấy Yến Trì, ánh mắt y dừng lâu hơn một chút – trong đó thứ gì mâu thuẫn, rối rắm, như sợ hãi chính cảm xúc của .
Một đêm, y sai mang đến một chén thuốc.
Thái y quỳ , :
– Điện hạ dặn, thuốc giúp điều khí, dưỡng .
Yến Trì nhận, nghi ngờ gì, cúi đầu uống.
Vị thuốc đắng, nhưng hậu vị ngọt. Chỉ là, đó, thấy mắt nhức như kim đâm.
Đêm qua , sáng đến, thứ mắt mờ dần. Ban đầu là sương khói, chỉ còn bóng trắng lờ mờ, cuối cùng – trống rỗng.
Yến Trì, mù .
Tin truyền khắp cung. Không ai dám thẳng, chỉ lời đồn thổi trong hậu viện:
– Hoạn quan hầu Thái tử mù …
– Nghe là do thuốc.
– Thuốc gì mà khiến mù chứ?
– Hừ, ai dám hỏi, mạng nhỏ giữ nổi
Còn trong điện, Trần Ly im suốt ba ngày ba đêm. Y chén thuốc vỡ sàn, chất lỏng khô thành vệt đen thẫm — độc, đúng là độc.
Khi sự thật, y g.i.ế.c tên thái y dâng thuốc . g.i.ế.c , thể rửa lầm.
Yến Trì vẫn mù.
Ngày thứ tư, Trần Ly đến gặp . Trong điện chỉ hương trầm nhạt, ánh sáng mờ ảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tan-mong/chuong-3.html.]
Yến Trì bên cửa, đôi mắt trống hướng tuyết, tay chuỗi hạt gỗ.
Thái tử , lâu, cuối cùng khẽ:
– Ngươi… hận ?
Yến Trì khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
– Hận . Điện hạ lệnh, nô tài chỉ .
– ngươi mù . Là do , là của … – Trần Ly khẽ , giọng lạc .
Yến Trì mỉm , nụ tĩnh lặng:
– Nếu lệnh chết, nô tài cũng sẽ quỳ mà đón. Một đôi mắt, đáng gì.
Trần Ly bước lên, tay run, nắm lấy vai .
– Đừng thế! Ta bao giờ ngươi chết! – Y gằn giọng.
Yến Trì khẽ đáp:
– từng biến mất.
Câu như lưỡi d.a.o lạnh, cắt đứt tất cả cách giữa họ.
Trần Ly buông tay, lùi một bước, ánh mắt dần tối.
Y khẽ, như tự với chính :
– Phải… từng . Vì sợ.
Yến Trì hỏi sợ gì, chỉ im lặng. Bởi hiểu – Thái tử sợ kẻ khác, mà sợ chính thứ cảm xúc đang nảy sinh trong lòng y: thương xót, và… yêu.
Từ hôm đó, Yến Trì còn hầu bên cạnh.
Hắn lệnh ở riêng trong viện nhỏ điện.
Mỗi sáng, vẫn mang thuốc và cháo đến. Hắn tiếng bước chân, Thái tử.
Ngày nối ngày, bóng trong điện càng cô tịch.
Yến Trì dần quen với bóng tối – trong thế giới ánh sáng , thấy rõ hơn bao giờ hết: thấy lòng , thấy cả hình bóng từng dám chạm.
Có , thị vệ ngang ngâm khẽ, giọng khàn, nhưng âm vẫn ấm:
“Tuyết phủ đầy sân, đến.
Chén rượu cạn , mộng chẳng tan.”
Đêm cuối đông, tuyết ngừng rơi. Trần Ly đến, một .
Yến Trì trong viện, bước chân mà khẽ :
– Điện hạ đến .
– Ngươi ?
– Nghe . Bước chân của … nhớ từ lâu.
Thái tử im lặng. Một lát , y xuống cạnh , tuyết ngoài sân, hỏi khẽ:
– Ngươi gì?
Yến Trì đáp:
– Không gì cả. Chỉ mong bình an.
Trần Ly khổ:
– Ngươi mù, vẫn ?
– Mù thì ? Mắt nô tài chẳng gì, nhưng tim vẫn thấy. – Hắn khẽ, môi vẫn .
Thái tử sang , ánh mắt dừng nơi khuôn mặt mờ nhạt .
Hắn còn thấy đôi mắt sáng trong trẻo ngày nào, chỉ thấy đôi hốc mắt đỏ nhẹ vì độc, nhưng nụ … vẫn hiền như .
Trong khoảnh khắc , Trần Ly bỗng nhận – thứ g.i.ế.c c.h.ế.t đôi mắt, mà là duy nhất trong đời y thật lòng vì .
Y siết chặt nắm tay, giọng run:
– Nếu thể đổi, nguyện lấy đôi mắt cho ngươi.
Yến Trì khẽ lắc đầu:
– Điện hạ đừng thế, trời cho phép.
Hắn mỉm , nghiêng đầu như tiếng gió:
– Nghe … , kẻ hầu nên c.h.ế.t vì chủ. Nếu thật như , xem như… phụ lời .
Thái tử giật , sang, nhưng Yến Trì vẫn chỉ đó – bình thản, tĩnh lặng, tựa hồ buông bỏ hết thảy.
Gió đêm thổi qua, tuyết bay trắng cả sân.
Thái tử bỗng nhận :
Trong cung vàng điện ngọc , từng thứ gì khiến y sợ mất – cho đến giờ.