Tàn Mộng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-11 16:27:40
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuyết phủ ba ngày ba đêm, thành Trường An tĩnh mịch như chôn lớp trắng xóa.

Trong Đông cung, hương trầm vẫn nghi ngút, ánh nến vẫn vàng nhạt, chỉ thở của và gió đêm xen , lạnh đến tê lòng.

Trần Ly thương. Chỉ là một vết cắt nhỏ ở tay, nhưng m.á.u thấm nền tuyết, đỏ rực như chu sa.

Yến Trì quỳ bên, khẽ cúi đầu băng bó. Hắn làm cẩn thận, mỗi vòng lụa trắng đều gọn gàng, tỉ mỉ. Chỉ điều, bàn tay khẽ run – vì lạnh, mà vì tim đập loạn.

Thái tử yên lặng , ánh mắt sâu thẳm. Đến khi vết thương buộc xong, y bỗng nắm lấy cổ tay Yến Trì, kéo .

– Tay ngươi lạnh như băng, hầu hầu xác c.h.ế.t ?

Yến Trì khẽ cúi:

– Nô tài vốn quen lạnh.

– Quen? – Trần Ly bật , nụ chẳng vui.

– Cả hoạn quan cũng quen ?

Hắn đáp. Chỉ khẽ cúi đầu hơn nữa, như thể đang nhận , mà trong đáy mắt – chỉ còn bóng một đêm xa xưa. Tuyết cũng trắng như thế, m.á.u cũng đỏ như thế, và một bàn tay thiếu niên từng nắm lấy tay , run rẩy :

– Ngươi… cứu ?

Ký ức bảy năm. Yến Trì nhớ, nhưng vẫn nhớ.

Đêm đó, Thái tử uống nhiều rượu. Rượu nặng, men cay đến cháy cổ.

Yến Trì lưng y, tay cầm bình ngọc, rót rượu chậm rãi. Trần Ly dựa ghế, ánh mắt vẩn đục men say, khẽ :

– Ngươi tin ai ?

– Nô tài dám hỏi.

– Vì đều dối. Từ lúc sinh , xung quanh là dối trá, từ nụ của mẫu phi, đến lời thề của phụ hoàng. Ngay cả những kẻ quỳ mặt , “thần trung thành”, trong lòng đều giấu dao.

Yến Trì đáp. Trần Ly xoay , bàn tay nắm lấy cằm , ép ngẩng lên.

Khoảng cách gần đến mức thở hòa . Giọng Thái tử thấp, nhưng lạnh buốt:

– Ngươi dối , Yến Trì?

Yến Trì mắt y, đôi mắt đen gợn sóng, nhưng tim đau nhói.

– Nô tài dám.

Một thoáng im lặng kéo dài. Thái tử khẽ, buông tay.

– Tốt. Nếu một ngày, ngươi dối… sẽ khiến ngươi c.h.ế.t thây.

Giọng y nhẹ nhàng, như đang kể chuyện gió tuyết. trong lòng Yến Trì, mỗi chữ như một lưỡi d.a.o khía tim.

Đêm thứ bảy đó, tuyết vẫn rơi, Đông cung vẫn sáng suốt đêm. Chỉ khác là, trong tay Thái tử, bỗng một phong thư.

Thư đưa đến từ Ngự sử phủ, rằng trong cung nội gián, từng tiếp cận Thái tử bảy năm trong vụ ám sát ở Dương Thành. Kẻ đó… là hoạn quan cải trang, mang họ “Yến”.

Ánh mắt Trần Ly tối sầm. Họ Yến.

Cái tên , như hòn sỏi ném mặt hồ phẳng, làm vỡ tan tĩnh lặng trong y.

Khi Yến Trì bước điện, thấy Thái tử đó, gương mặt chìm trong bóng tối. Trước mặt y là lá thư – mở , mực vẫn khô hẳn.

– Yến Trì, bảy năm , ngươi ở Dương Thành? – Giọng Thái tử trầm xuống, lạnh đến mức khiến quỳ rạp.

Yến Trì sững , tim như ngừng đập một nhịp. Hắn cúi đầu:

– Dạ… nô tài từng ở đó, làm sai dịch trong phủ Thái thú.

– Thật ? – Trần Ly khẽ, nhưng nụ khiến lòng tan nát.

– Thế ngươi từng cứu ai ?

Không khí như đông cứng. Ánh nến lay động, soi lên gương mặt Thái tử – mà tàn nhẫn.

Yến Trì mím môi. Hắn , giây phút , một lời sai là mất mạng. đúng, cũng chắc tha.

– Nô tài… chỉ là kẻ thấp hèn, dám cứu ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tan-mong/chuong-2.html.]

Trần Ly nheo mắt. Trong khoảnh khắc, y , đột ngột ném chén rượu xuống nền đá, vỡ tan.

– Giỏi lắm. Vậy tay ngươi… vết sẹo giống hệt kẻ năm xưa cứu ?

Yến Trì khựng . Trên cổ tay , vết sẹo dài — dấu ấn của nhát c.h.é.m năm .

Hắn siết tay , giấu, nhưng muộn. Trần Ly bước đến, túm lấy cổ áo , kéo mạnh.

– Là ngươi!

Yến Trì đẩy ngã xuống nền lạnh. Trần Ly đó, ánh mắt như đốt cháy bởi phẫn nộ và… điều gì đó khác – sợ hãi, và phản bội.

– Ngươi tiếp cận ? Muốn trả thù? Muốn hạ độc? Hay g.i.ế.c nốt ?

– Điện hạ…

– Câm miệng! Từ đầu đến cuối, ngươi lừa ! – Y hét lên, giọng vang dội khắp điện. 

Yến Trì quỳ xuống, vết trán chạm nền đá, m.á.u ứa .

– Nô tài dám lừa…

càng , Thái tử càng giận dữ. Bàn tay y giơ lên, buông xuống, ánh mắt mờ vì men rượu và nỗi nghi hoặc dập .

Cuối cùng, y lạnh giọng:

– Giam .

Hai thị vệ lập tức bước .

Dây xích sắt lạnh siết quanh cổ tay Yến Trì. Hắn phản kháng, chỉ cúi đầu.

Lúc lôi , ngẩng lên cuối. Ánh mắt hận, oán, chỉ buồn như gió tàn thu.

Trần Ly mặt , dám . trong lòng, thứ gì đó nứt – như băng nắng đầu xuân.

Ngục cung lạnh và ẩm. Không ánh sáng, chỉ nước nhỏ tí tách từ vách đá và lạnh ăn xương.

Yến Trì giam trong xích sắt, tay chân rớm máu, vết thương mưng mủ. Hắn vẫn . Nụ nhạt như sương sớm.

Bên ngoài tiếng thì thầm:

– Nghe Thái tử cho tra khảo, chỉ bảo giam thôi.

– Hừ, giam mãi mà hỏi, chẳng thương hại ?

– Ai , Thái tử lòng như tuyết, mai đem c.h.é.m đầu.

Tiếng bước chân xa dần. Trong bóng tối, Yến Trì khẽ nhắm mắt, lẩm nhẩm như với chính :

– Điện hạ, nếu hận, cứ hận . Chỉ xin , đừng nhớ .

Bởi – nhớ sẽ khiến cả hai cùng đau.

Đêm thứ mười, Thái tử say rượu, đến ngục. Y song sắt, gì, chỉ .

Trong ánh đuốc leo lét, Yến Trì vẫn quỳ thẳng, y phục rách nát, gương mặt gầy , nhưng ánh mắt vẫn sáng, vẫn như bảy năm – khi che cho một thiếu niên trọng thương khỏi cơn mưa tên.

Trần Ly bỗng bật , nhưng tiếng run rẩy như sắp vỡ:

– Ngươi thật giỏi, Yến Trì. Cứu một mạng, khiến thể g.i.ế.c ngươi.

Yến Trì ngẩng đầu, giọng khẽ như gió:

– Nô tài cầu sống, chỉ mong điện hạ an.

Trần Ly , áo choàng tung lên trong gió lạnh. Tuyết rơi bên ngoài, như chôn vùi cả lời cuối cùng.

Đêm , tuyết phủ dày. Trong điện vàng, Thái tử lặng, mặt là chén rượu nguội.

Y bỗng nhớ đến lời từng “Kính là khi quên chính .”

y quên .

Không quên đôi mắt tĩnh lặng, cũng quên cảm giác chính tin phản bội – hoặc lẽ, là chính y phản bội .

Từ xa, tiếng chuông canh ba vang lên, trầm buồn. Trong ngục, Yến Trì lặng lẽ mở mắt – đôi mắt vẫn sáng, nhưng ánh sáng , sắp tắt.

Loading...