Tàn Mộng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-11 16:25:14
Lượt xem: 13

Trời tháng Mười, tuyết rơi mà gió lạnh như lưỡi đao. Trong hoàng cung thâm u, những hàng ngói lưu ly phản chiếu ánh trăng bạc, yên tĩnh đến mức rõ cả tiếng gió quét qua hành lang dài, va châu liêm leng keng như tiếng ma quái của đêm đông.

Yến Trì quỳ điện Đông Cung nửa canh giờ. Áo hoạn quan xanh nhạt phủ đầy bụi, tay siết chặt khay nguội, đôi mắt rũ xuống như thể chẳng còn ấm nào .

Người , hầu hạ Thái tử Trần Ly chẳng khác nào bước chân miệng hổ. Vị điện hạ , sinh trong nhung lụa, là đích tôn hoàng gia, nổi tiếng vì tàn tâm và lạnh tính. Một ánh , một câu cũng thể khiến quỳ chân mất mạng.

Yến Trì rõ, vẫn tự nguyện xin hầu hạ bên cạnh y.

Cánh cửa điện “két” mở, thị vệ khom :

– Thái tử điện hạ cho gọi.

Hắn cúi đầu, lặng lẽ bước .

Trong điện, hương trầm nghi ngút, vách ngọc phản chiếu ánh đèn vàng ấm, song chẳng thể xua lạnh như từ tận lòng đất. Trên ngai cao, khoác hoàng bào nghiêng, tay cầm tấu chương, ánh mắt như d.a.o liếc qua ảnh nhỏ bé đang quỳ nền.

– Ngươi là Yến Trì?

Giọng trầm thấp, pha chút mỏi mệt nhưng vẫn lạnh đến tận xương.

– Dạ. Nô tài Yến Trì, mới điều từ Nội giám viện tới hầu bên điện hạ.

– Hầu ? – Khóe môi Trần Ly nhếch nhẹ, nụ mang theo châm biếm.

– Ngươi , hầu đều sống quá ba tháng chứ?

– Nô tài .

Yến Trì cúi đầu, giọng mềm như gió. nếu ai tinh ý sẽ nhận , trong câu trả lời chẳng hề sợ hãi, chỉ một thứ bình thản đến quái lạ.

Trần Ly nheo mắt. Y tựa ngai, hờ hững :

– Được. Từ nay, ngươi theo hầu . Nếu ý nghĩ khác… sẽ tự tay m.ó.c t.i.m ngươi . – Y , ánh mắt lướt qua như băng giá 

Yến Trì cúi thấp đầu, giọng khẽ:

– Nô tài xin ghi nhớ.

Đêm đó, giao dọn thư phòng.

Trần Ly ngủ, y thường thức đến canh ba để duyệt tấu chương, ánh nến lay động soi bóng y lên vách, dài và sắc như thanh kiếm bao giờ tra vỏ.

Yến Trì hầu một bên, yên lặng như chiếc bóng. Hắn rót , nghiên mực, gấp tấu chương, động tác chuẩn xác đến lạnh lẽo.

Một , tay vô tình chạm bút ngọc của Thái tử. Trần Ly gì, chỉ liếc một cái. Cái liếc đủ khiến quỳ xuống xin tội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tan-mong/chuong-1.html.]

– Tội gì? – Thái tử hỏi, giọng mơ hồ.

– Tội bất kính.

– Ngươi kính là gì ?

Yến Trì khẽ mỉm , nụ nhạt đến nỗi chẳng ai thấy rõ:

– Biết chứ, kính là khi quên chính .

Trần Ly ngẩng lên, ánh mắt thoáng biến sắc, bật . Tiếng lạnh như đêm đầu đông:

– Hay. Kẻ như ngươi… lẽ sống hơn ba tháng.

Tin đồn trong cung nhanh như gió. Người xì xào rằng hoạn quan mới Yến Trì là kẻ nhan sắc kỳ lạ – chẳng nam chẳng nữ, gương mặt thanh tú đến mức khiến dám lâu. đôi mắt , đen và tĩnh như mặt hồ trong đêm, khiến ai đối diện cũng thấy sợ.

Sợ, vì chẳng đoán trong đó là gì – thần phục, hận thù.

Thái tử nổi giận, ném tách đầu một thị nữ. Yến Trì bước lên, gì, chỉ quỳ xuống dọn mảnh vỡ, m.á.u từ bàn tay chảy , vẫn kêu một tiếng. Trần Ly lâu, đó nhỏ:

– Ngươi sợ c.h.ế.t ?

– Nô tài chỉ sợ làm sai.

Câu trả lời khiến y im lặng suốt đêm.

Đêm đông thứ mười, tuyết bắt đầu rơi. Trần Ly án thư, ánh đèn hắt lên gương mặt tuấn lệ mà lạnh lẽo như ngọc. Yến Trì lặng lẽ châm hương, bỗng giọng y vang lên khẽ như gió:

– Ngươi từng hận ai ?

Yến Trì khựng . Tay run một chút, nhưng nhanh bình tĩnh:

– Nô tài… dám hận.

– Vì ?

– Vì hận thì sẽ nhớ, mà nhớ thì sẽ đau.

Trần Ly đầu, lâu. Ánh mắt , Yến Trì từng thấy – bảy năm , trong đêm mưa m.á.u , kéo một thiếu niên trọng thương từ đống xác binh lính , che gương mặt hoàng tộc áo choàng của .

Thiếu niên … chính là Trần Ly. Chỉ là, y còn nhớ.

Yến Trì cúi đầu thật sâu, giấu tất cả. Gió ngoài cửa thổi mạnh, tuyết phủ kín mái ngói lưu ly, những bông trắng muốt rơi xuống nền đen, tựa như vô mảnh linh hồn lặng lẽ bay .

Trong điện, ngọn nến chập chờn, soi hai bóng – một , một quỳ, một lạnh, một tĩnh – chẳng ai , dây tơ nghiệp oán từ lâu quấn chặt hai kẻ .

Loading...