Dưới ánh đèn đường yếu ớt  xa,  thể  thấy quầng thâm  hàng mi dài rủ xuống của , cả  trông  lười biếng   toát  sát khí.
 
Hứa Trạch Uyên ghé sát  cổ ,  thở ấm nóng phả  bộ lên đó, mờ ám và nóng bỏng.
 
Tôi  nhịn  rụt , mặt   vặn chạm  mặt .
 
"Mùi thuốc sát trùng, đến bệnh viện ?" Giọng Hứa Trạch Uyên hiếm khi mềm mại, như  thở phào nhẹ nhõm, thái độ  khiến  ngỡ như  vẫn còn đang bên .
 
Tôi  sự dịu dàng của  làm cho choáng váng, chợt quên mất vẻ mặt khó chịu và tính khí chó điên của  những ngày ,  làm nũng giải thích: "Mẹ em đến đây công tác,  ốm  nhập viện, tối  bắt  xe nên mới gọi Hạ Châu đến đón."
 
Trước đây Hứa Trạch Uyên  dễ xiêu lòng với kiểu , bây giờ cũng   đổi chút nào. Anh nhướng mày trông  kiêu căng   quyến rũ. 
 
Bàn tay đang giữ vai  buông , bóp nhẹ dái tai , khá là lơ đãng nhưng cũng ẩn chứa chút tàn nhẫn: "Còn  đường mà về."
 
Khi   thế ,   nhịn  bật , trong lòng mềm nhũn một mảng. Lại nhớ đến dáng vẻ  ném t.h.u.ố.c lá trong KTV như  nuốt sống . 
 
Tôi  khỏi khiêu khích: "Thế nếu em  về thì ?"
 
"Giết em." Hứa Trạch Uyên khẽ dùng sức bóp dái tai , kéo cả   đ.â.m thẳng  lòng .
 
Anh  nghiêm túc như ,  thật sự  dám nghi ngờ chút nào.
 
Tôi  dám khiêu khích  nữa, đưa tay kéo vạt áo cộc tay của : "Thế em về ,  thưởng ?"
 
Hứa Trạch Uyên   khẽ  một tiếng, âm thanh lọt  tai  làm rung động xương cốt, khiến da đầu tê dại. 
 
Anh buông  , vỗ vỗ vai : "Về ngủ ."
 
Thưởng cho  về ngủ ư? Tôi lập tức tức , liếc  một cái   đầu bỏ , cứ làm quá lên .
 
Có lẽ Hứa Trạch Uyên  chọc tức quá ,  thừa thắng xông lên kết bạn WeChat  với , quả nhiên   đồng ý.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tam-trang-xanh/chuong-9.html.]
Tôi còn  kịp  gì,   gửi tin nhắn đến: [Gửi ảnh chụp màn hình ghi chú .] 
 
Tôi vốn định ghi chú tên, giờ thì lập tức sửa thành "Chồng yêu"  gửi qua.
 
Bên  im lặng  lâu,  gửi một tin nhắn thoại, lười biếng mà đầy mê hoặc. 
 
Dù là đang mỉa mai  nhưng      sự  cợt và cưng chiều: "Mặt dày  thôi."
 
Không nhịn    hai , mặt  nóng bừng. Sao   cách trêu ghẹo thế,  thích quá  mất.
 
Hứa Trạch Uyên  đến Hàng Châu tham gia cuộc thi Lập trình ACM, trùng hợp là nhà  ở Hàng Châu. 
 
Tôi nghĩ bụng thái độ  với  mấy hôm nay  chút cải thiện,     đằng chân lân đằng đầu, mau chóng "hạ gục" .
 
Thế là     nhờ xe tiện chuyến về nhà, bảo  chừa cho  một chỗ,  ngờ   đồng ý.
 
Tôi đang hí hửng thu dọn hành lý thì bạn cùng phòng Tiền Nhuận về. Không ngờ cô   ở ngoài nửa tháng  đột nhiên trở về,  sững  một chút.
 
Cô  thấy  đang dọn đồ,  né   : "Cậu về nhà ?"
 
"Coi như  ." Tôi nhét đồ  vali  kéo khóa, tiện miệng đáp qua loa, quan hệ của  với cô  thật sự   mấy.
 
Xách vali vội vàng  cổng trường, từ xa   thấy Hứa Trạch Uyên tay đút túi quần, đội mũ lưỡi trai, cúi đầu nghịch điện thoại. 
 
Dưới ánh nắng, Hứa Trạch Xuyên trắng đến phát sáng trông vô cùng thư sinh,  như  cảm giác, ngẩng đầu  sang, đón lấy vali của  nhét xuống gầm xe buýt,  hất cằm: "Lên ."
 
Linlin
"Anh   ." Tôi túm nhẹ vạt áo của .
 
Lúc theo đuổi   thì quên cả  hổ, giờ bảo một  của khoa toán   nhờ xe của khoa máy tính,  thật sự  ngại .
 
Hứa Trạch Uyên cúi đầu  vạt áo   làm nhăn nhúm,   liếc qua mặt , khóe môi cong lên một đường,    nóng cả mặt: "Em còn  ngại ?"