Nhiệt độ lòng bàn tay của    cao,  mà   cảm thấy eo  như bốc hỏa,  kìm  khẽ rụt .
 
Hạ Châu như thể  mới phản ứng , bàn tay đặt  eo  siết chặt, đỡ   thẳng  mới buông .
 
Chúng    vững,   cũng nhận  chúng  định , còn  kịp mở lời giữ , Hứa Trạch Uyên  vớ lấy một điếu thuốc  bàn ném về phía Hạ Châu,  Hạ Châu đưa tay gạt .
 
Tôi nghiêng đầu  , ánh mắt chạm , trong mắt   chỉ là tức giận, mà còn  một tia đau đớn và ghen tuông khó tả, giọng điệu cực kỳ tồi tệ như  nuốt sống  : "Khương Nghiêu, cô dám  cùng   thử xem?"
 
Ý định giải thích bỗng chốc nguội lạnh,  cúi đầu  điếu thuốc  Hạ Châu gạt , định châm chọc nhưng Hạ Châu bên cạnh   như  đoán , đưa tay đẩy nhẹ vai .
 
Cậu  dịu dàng   , giọng  nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đầy mê hoặc: "Xin   , chúng   chút việc riêng nên   , tối nay  mời,   cứ chơi vui vẻ nhé."
 
Nói xong,   đẩy   ngoài cửa, cứ thế nhẹ bẫng lướt qua cuộc cãi vã suýt bùng nổ giữa  và Hứa Trạch Uyên.
 
"Làm phiền  , để  mời , vốn dĩ là chuyện của  mà."
 
Bàn tay  đẩy  chặn  của Hạ Châu rời khỏi vai , mí mắt khẽ rủ xuống,   vẻ hờ hững: "Không , dù  đàn chị cũng  uống   nhiều rượu như ."
 
"Uống rượu   là tiền xe ?" Tôi ngẩng đầu    thì thấy    cong cả mắt khi  câu ,   sở hữu vẻ   chút nữ tính, giờ đây  lên trông cực kỳ quyến rũ.
 
Vừa lúc  đến quầy lễ tân,   để ý đến Hạ Châu,  tới quét mã thanh toán. 
 
Cậu   phía   khẽ cong môi: "Vậy lát nữa  sẽ  với họ để họ cảm ơn đàn chị nha."
 
KTV  ngay gần trường, chúng   bộ đến. Tôi lên chiếc xe Hạ Châu  lấy , nửa  nửa  ngửa đầu để tỉnh rượu thì thấy bàn tay thon dài của   đưa một chai nước khoáng qua: "Uống chút nước ."
 
Tôi đón lấy, ngửa cổ tu một . Cậu  đạp ga, chiếc Lamborghini màu đen cứ thế xé màn đêm, xuyên qua sự tĩnh lặng.
 
"Chị  thế?" Giữa đường, khi dừng đèn đỏ, Hạ Châu bắt chuyện như thể chỉ hỏi thăm.
 
Tôi lắc đầu: "Không , là  , đến đây công tác,  ốm nên   thăm."
Linlin
 
Hạ Châu   nhướng mày, liếc  bản đồ định vị nhưng   gì. 
 
Chưa đến bệnh viện    đạp phanh dừng : "Đi thăm bác gái thì nên mang theo chút quà."
 
Lời từ chối  nuốt ngược  trong, thôi , phép lịch sự của  trưởng thành, tìm cơ hội mời   ăn bữa cơm .
 
Sau khi kiểm tra  phòng bệnh, Hạ Châu và  bước  thì thấy   vẫn đang ôm máy tính làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tam-trang-xanh/chuong-8.html.]
 
"Chào bác gái ạ." Hạ Châu đặt mấy hộp thực phẩm bổ dưỡng và trái cây  mua lên bàn cạnh đó, chào hỏi bà.
 
Lúc ,   mới ngẩng đầu khỏi máy tính, gượng  đáp: "Cảm ơn cháu."
 
Làm nữ cường nhân quen , đến  cũng    nữa.
 
Tôi  định  xuống, bà  chuyển ánh mắt sang ,  chút nghiêm khắc: "Nửa đêm nửa hôm,  nồng nặc mùi rượu, con   về đó?"
 
Tôi nhẹ nhàng hít một : "Vừa kết thúc cuộc thi mô hình toán nên  ăn mừng với các bạn thôi ạ."
 
"Thi cử thế nào?"
 
"Chưa  kết quả."
 
"Kết quả đại khái thế nào, trong lòng con  rõ ?" Giọng bà cao lên một chút, thật chẳng giống  đang bệnh chút nào.
 
Tôi làm  mà  ? Tôi đang định lên tiếng thì Hạ Châu  tiếp lời: "Bác gái , cháu và đàn chị cùng một đội, chắc là sẽ  thôi ạ, sẽ  phụ lòng mong đợi của bác ."
 
Mẹ    sắc mặt dịu  một chút: "Cháu tên gì?"
 
"Cháu tên là Hạ Châu, chữ Hạ trong chúc mừng, chữ Châu trong Cửu Châu ạ." Hạ Châu  chuyện chậm rãi, ôn hòa nhưng  hề kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
 
Bà và Hạ Châu trò chuyện qua , thái độ dành cho   còn  hơn cả . 
 
Lòng   nhẹ nhõm hẳn, cảm thấy thoải mái một cách lạ kỳ,  cần đối mặt,  cần cãi vã.
 
Cuối cùng, khi rời  cùng Hạ Châu, vẻ mặt của  mới thả lỏng,  nhịn  trêu chọc: "Cậu giỏi thật đấy,   mà  cũng  thể  chuyện ."
 
Hạ Châu đưa tay ấn thang máy, nghiêng đầu  : "Còn tùy thuộc  đối tượng nữa."
 
Cậu   , cũng   cảm xúc nào khác như thể một câu  chuyện phiếm bình thường nhưng  mang vẻ mờ ám khó tả,   lên tiếng.
 
Sau khi chia tay Hạ Châu,   về phía ký túc xá nữ,  ngờ   một chân vấp ngã. Trời còn  sáng, kẻ khốn kiếp nào   ở góc khuất mà duỗi chân  thế?
 
Tôi  chuẩn  tinh thần chấp nhận cảnh quỳ rạp  đất, đầu gối sẽ  trầy xước thảm hại nhưng   một vòng tay kéo .
 
Ngẩng đầu  lên thì thấy là Hứa Trạch Uyên, một tay  giữ eo , tay  đặt lên vai , ép   tường.