Hạ Châu cầm ly rượu lên,  mặt lộ  một tia khó xử và sự ân cần khó tả: "Để đàn chị khó xử ,  sẽ uống ."
 
Không khó xử gì cả,  chỉ tò mò Hạ Châu là loại túi nhựa hiệu gì mà "diễn sâu" đến thế.
 
Tôi đưa tay ấn nhẹ cổ tay   : "Sao  thể để  chịu thiệt thòi ?" 
 
Nói  cúi đầu tựa nhẹ  yết hầu  , chạm một cái  rời ngay.
 
Tôi ngẩng đầu lên, chạm  đôi mắt đen láy của  , tầm mắt liếc qua cũng quét thấy yết hầu góc cạnh và gợi cảm của   khẽ nhấp nhô.
 
Tiếng hò reo át cả tiếng hát,  rút bàn tay đang ấn cổ tay   về   xuống, nhân lúc ngửa cổ uống nước, liếc  Hứa Trạch Uyên.
 
Anh đang   mãnh liệt và tăm tối.
 
Dường như cảm xúc lẫn ánh mắt  nhẫn nhịn đến cực hạn, chỉ cần một cọng rơm là  thể lật tung căn phòng . 
 
Anh khẽ kéo   ngoài g.i.ế.c c.h.ế.t hoặc đánh c.h.ế.t Hạ Châu,  còn kết quả nào khác. Tôi  kìm  nhếch khóe môi, đáng đời.
 
Điện thoại rung lên, hơn hai giờ sáng, bố   gọi điện cho ,  vội vàng cầm điện thoại  khỏi phòng riêng  máy.
 
"Nghiêu Nghiêu,  con đang công tác ở chỗ con,  ốm  nhập viện, con đến thăm bà  ."
 
Tôi     ốm lòng thắt , phản ứng xong  kìm  chất vấn: "Bà  đến chỗ con bao lâu  ạ?"
 
Đầu dây bên  là một  lặng dài,  nghĩ chắc bà   đến  lâu , bèn  vì tức giận: "Đến nơi con gái   học mà  thèm liên lạc, cũng chẳng thèm thăm nom! Bà  bận rộn như thế, ốm cũng làm việc đúng ?! Con  tiện làm phiền bà , con cúp máy đây."
 
Nói xong  liền cúp điện thoại, lắng  tiếng rè rè của đường dây, dựa  tường  xổm xuống.
 
Tiền thì dùng  hết,    làm như  chứ?
 
Tôi sắp xếp  cảm xúc, đẩy cửa bước ,  lúc  thấy Hạ Châu đang rót rượu, hình như hôm nay    thua  nào, cũng  uống rượu. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tam-trang-xanh/chuong-7.html.]
 
Tôi cúi đầu  điện thoại thấy 2:13 sáng, vội vàng bước tới giữ chặt cổ tay  .
 
"Tôi uống   ." Tôi cầm ly rượu   .
 
"Ôi chao, đàn chị là xót  Châu  dị ứng cồn hả? Không  ,   chỉ  nhẹ thôi,  c.h.ế.t   mà."
 
" đó, đàn chị cứ để  Châu uống  chứ, khó khăn lắm mới để  Châu thua , hiếm  lắm."
 
Hạ Châu bên cạnh  ngẩng đầu  , khóe mắt khẽ cong lên: "Sao thế?"
 
"Tôi   lát nữa đưa  đến bệnh viện một chuyến nên  uống   ."
 
"Được." Chúng   chuyện  nhỏ, trong mắt  khác thành  thì thầm.
 
Hứa Trạch Uyên đặt ly rượu xuống bàn một cách  nặng  nhẹ, phát  âm thanh ly thủy tinh va  , tất cả   đều  sang, lúc  mới nhận  đây là cảnh Tu La gì.
 
Lông mày thanh tú của  khẽ cau , đôi mắt dài  nhếch, môi mỏng khẽ mím, sắc mặt  tệ trông  vẻ cay nghiệt và mỉa mai, cơn giận  thể kiềm nén   tất cả   thu  tầm mắt.
Linlin
 
Anh chỉ trừng mắt   chằm chằm, giọng  trong trẻo nhưng đầy khiêu khích: "Không lẽ đàn chị   uống   nhân đôi hả? Hạ Châu thua ba ly đấy."
 
Tôi vớ lấy chai whisky  : "Được,  uống."
 
Hứa Trạch Uyên  sững ,  khí lập tức bùng cháy,   cũng chẳng thèm để ý đến cơn giận  phá hỏng buổi tiệc của đồ tính khí chó điên  nữa, đồng loạt vỗ tay reo hò.
 
Tôi    nữa mà rót từng ly rượu,  khi uống hết sáu ly, trong  dày như sóng cuộn, lộn tùng phèo, chỉ  nôn hết  ngay bây giờ.
 
Tửu lượng của   tệ nhưng cũng  chịu nổi uống nhanh như thế, khó nhọc vẫy tay  hiệu cho Hạ Châu  bước xuống bậc thang định   ngoài chào tạm biệt  , ai ngờ bước hụt một bước, loạng choạng.
 
Hạ Châu ở phía  phản ứng cực nhanh, đưa tay đỡ lấy . Bàn tay lạnh buốt của   dán  eo , hôm nay  mặc áo croptop, eo lộ  ngoài, da thịt chạm  .