Vừa  ý châm chọc,    ý trêu ghẹo, dù   cũng  thoải mái lắm.  là đồ chó chết,   để  chịu bao nhiêu ấm ức đây?
 
Tôi đang định buông tay lên xe thì Hứa Trạch Uyên nắm lấy cổ tay , kéo  cùng lên xe.
 
Miệng cứng lòng mềm ? Tâm trạng  lập tức   lên, nếu bỏ qua ánh mắt mờ ám và kinh ngạc của cả xe.
 
Vị trí Hứa Trạch Uyên lấy túi chiếm là ở phía  Hạ Châu. Khi  liếc mắt thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Châu, đột nhiên  cảm thấy hình như Hứa Trạch Uyên cũng  đơn giản như ,   buồn .
 
Cuối cùng khi tỉnh dậy,  thấy  đang dựa  vai Hứa Trạch Uyên, vành mũ lưỡi trai đổ một lớp bóng râm lên mặt . Anh nhắm mắt, trông bớt  vẻ công kích thường thấy, thêm chút dịu dàng.
 
"Không   nữa." Hứa Trạch Uyên thậm chí còn  mở mắt, chỉ khẽ nhúc nhích môi, giọng vẫn còn  khàn mang theo chút mê hoặc.
 
Ánh mắt  lướt đến vành tai  ửng hồng của , lập tức  thẳng dậy,  mặt .
 
Chuyến  , thật  uổng công.
 
Theo Hứa Trạch Uyên đến khách sạn họ đang ở, khóe môi   kìm  cong lên: "Không về nhà ?"
 
Tôi nhẹ giọng làm nũng, thực  là trêu chọc: "Em đến đây làm gì,  còn   ? Nhà em  ở khu , nếu thật sự về nhà thì  sẽ  gặp  em ."
 
Hứa Trạch Uyên khẽ  một tiếng: "Tôi  thèm."
 
Bảo  là chó cũng  sai.
 
Khi  đang bực  thì Hạ Châu  vặn kéo vali lười biếng  tới: "Trước đây đàn chị  là sẽ mời  ăn cơm,    đến Hàng Châu , đàn chị chiêu đãi với tư cách chủ nhà thì  nhỉ?"
 
Đây chính là buồn ngủ gặp chiếu manh ư?
 
"Không  ." Giọng Hứa Trạch Uyên  chút nghiến răng ken két như thể  nặn  từng chữ, rõ ràng là đang nổi giận đùng đùng.
 
Tôi nghiêng đầu  , ánh mắt chạm  đôi mắt đen láy của . Anh  hất cằm, kiêu căng và phóng túng: "Kiểu gì cũng  mời thôi, nợ ân tình  chẳng lẽ  trả?"
 
"Tôi  cùng em."
 
"Anh là ai của em mà cùng em  mời khách chứ?"
 
Tôi chỉ  thăm dò một chút, Hứa Trạch Uyên nheo mắt liếc ,  khẩy một tiếng,  sải bước rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tam-trang-xanh/chuong-10.html.]
 
Mẹ kiếp,  thể chọc  mà.
 
Tôi  hồn  Hạ Châu, vẻ mặt   bình thản, giữa hai hàng lông mày nhuốm một nụ  khó tả, rõ ràng  đoán  .
 
Đột nhiên cảm thấy,   còn hiểu Hứa Trạch Uyên hơn cả .
 
Khi bước  thang máy, cửa đóng , Hạ Châu mới mở lời:  "Nhất định  theo đuổi   ?"
 
Tôi véo nhẹ tay nắm vali: "Ừm, đúng ... Cái đó... xin   nhé."
 
Hơi ngại, dù   đây   cũng từng là   trong "ao cá" của .
 
Tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy mở .
 
"Xin  gì chứ, chẳng  đàn chị cũng  từ chối   ?" Hạ Châu nghiêng đầu   như   thấu .
 
Không từ chối  lòng  của  khác là một căn bệnh, cần  chữa.
 
Tôi mím môi, cúi đầu: "Vậy nếu  vì sự  bụng của  mà ở bên  thì  cũng sẽ  từ chối  những  khác thôi."
 
"Hạ gục  là ." Hạ Châu nhướng mày,  phủ nhận cũng  khẳng định.
 
Tôi  bóng lưng   rời , vẫn còn đang nghiền ngẫm câu  đó.
 
Cậu  hạ gục  ư? Có nhầm  ? Chẳng  ngày xưa Hứa Trạch Uyên  tính khí chó điên đó đều  nhịn đến nổi gân xanh mà chịu thua  ? Hay là   nghĩ " xanh" của   ?
 
Ừm, hình như cũng khá , đáng để học hỏi.
Linlin
 
Tôi  để hành lý xong định  ngoài mời Hạ Châu ăn cơm thì điện thoại reo, cuộc gọi đến  là   thì  ngạc nhiên. 
 
Tôi bắt máy thì  thấy giọng bà lạnh nhạt:  "Mẹ đang ở tiệm  đối diện khách sạn của con, con mau đến phòng 204."
 
"Mẹ,    con về?" Dù sự lạnh nhạt khác thường của bà khiến   buồn nhưng  vẫn tò mò hơn là bà  bằng cách nào.