Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 420: Bắt Rể Dưới Bảng Là Màn Kịch Lớn Hấp Dẫn

Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:19:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Tộc trưởng thấy công cốc, liền xé rách mặt, lão chỉ Khâu Ngọc, gầm lên với đám thanh niên trai tráng Trần gia: “Quy củ tổ tông đặt , ngoài can thiệp nội bộ tông tộc, đ.á.n.h c.h.ế.t cần bàn. Xông lên cho ! Xử lý cả nàng luôn.”

Lập tức, hơn mười hậu sinh Trần gia cầm gậy gộc gào thét nhào về phía Khâu Ngọc.

“Cẩn thận!” Thẩm Đào Đào thuyền lo lắng, suýt nữa nhảy lên bờ giúp đỡ.

Tạ Vân Cảnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, : “Xin nàng cứ bình tĩnh, cứ xem nữ bộ khoái ứng phó .”

Chỉ thấy Khâu Ngọc đối diện với vòng vây, chút sợ hãi.

Bước chân nàng linh hoạt, hình như gió, chiếc roi dài trong tay múa kín kẽ lọt gió.

“Chát! Chát! Chát!” Chiếc roi như mọc mắt, chuyên quất cổ tay, mắt cá chân và mặt của những tên tráng hán .

Roi qua, da thịt nát bươm, tiếng kêu t.h.ả.m thiết dứt.

Rõ ràng nàng nương tay, tấn công yếu huyệt, nhưng sự sắc bén của vũ pháp roi khiến đám ô hợp thể đến gần, chỉ trong chốc lát ngã rạp xuống đất, ôm mặt ôm tay rên rỉ đau đớn, còn ai dám bước lên nữa.

Khâu Ngọc thu roi thẳng, ánh mắt quét qua Trần Tộc trưởng sắc mặt tái mét và những dân làng đang sợ hãi im như ve sầu, lạnh lùng : “Trần Tộc trưởng, tụ tập đ.á.n.h , tấn công công sai, khinh nhờn vương pháp, ngươi nên mang tội gì ? Hiện tại, lập tức giao con Trần Liễu thị cho bổ khoái mang về huyện nha, vụ án sẽ do quan phủ thẩm lý, nếu còn dám cản trở, đừng trách bổ khoái dựa luật pháp mà bắt .”

Nàng trấn áp tình hình.

Thẩm Đào Đào thuyền xem mà lòng dâng trào, khỏi thì thầm với Tạ Vân Cảnh: “Nữ bộ khoái thật sự lợi hại, vũ pháp roi , khí thế , thật sự ai bằng!”

Tạ Vân Cảnh khẽ gật đầu, trong mắt cũng lộ một tia tán thưởng: “Tân chính thi hành, nữ t.ử thể làm quan . Có nhân vật như thế , quả là phúc của bách tính.”

Lúc , Khâu Ngọc chỉ huy hai nha dịch kịp tới, giải cứu con Trần Liễu thị đang hoảng loạn khỏi lồng gỗ, chuẩn đưa về huyện nha.

Nàng dường như cảm nhận ánh mắt từ thuyền, ngoảnh đầu tới, ánh mắt giao với Thẩm Đào Đào và Tạ Vân Cảnh.

Cách một đoạn xa, Khâu Ngọc thấy đôi nam nữ khí độ phi phàm mũi thuyền, nam t.ử tuấn lãng trầm , nữ t.ử linh túy sáng ngời, giống lữ khách tầm thường.

Nàng khẽ gật đầu hiệu, xem như là chào hỏi.

Thẩm Đào Đào ở đuôi thuyền, nữ bộ khoái Khâu Ngọc tư hiên ngang bờ, trong lòng đầy sự cảm kích.

Nàng nhịn giơ tay lên vẫy mạnh, cất giọng lớn hô: “Khâu bộ khoái… làm lắm! Trừ ác diệt thiện, phận nữ nhi kém đấng mày râu.”

Giọng nàng theo gió sông truyền đến bờ.

Khâu Ngọc đang chuẩn áp giải , thấy tiếng, khẽ sững sờ, ngay đó, mặt nàng nở một nụ sảng khoái.

Nàng hướng về phía chiếc thuyền nhỏ, trịnh trọng ôm quyền, chắp tay hành một lễ chuẩn mực.

Ánh dương chiếu lên nàng, bộ công phục dường như cũng mạ lên một tầng ánh sáng.

lúc , Tạ Vân Cảnh tháo một vật luôn mang theo bên , cổ tay tùy ý khẽ rung.

“Đỡ lấy.”

Một bóng đen kịt, vững vàng bay về phía Khâu Ngọc bờ.

Khâu Ngọc phản ứng cực nhanh, gần như theo bản năng bật lên trung, vươn tay chộp lấy, giữ chắc vật trong tay.

Khoảnh khắc nhận lấy, sắc mặt nàng đổi, nặng quá.

Cảm giác chạm là một mảnh lạnh lẽo cứng rắn, tuyệt đối là vật dụng sắt thép thông thường.

Nàng định thần kỹ, đó là một chiếc roi dài đen kịt, phát ánh sáng trầm tối.

Roi đúc từ chất liệu là gì, cán roi tạo hình cổ kính.

Đây là... Khâu Ngọc trong lòng kinh hãi.

Nàng vô thức xoa nhẹ cán roi, đầu ngón tay chạm một vết khắc nhỏ.

Nàng cúi đầu kỹ, chỉ thấy cuối cán roi, rõ ràng khắc một chữ: Cảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-420-bat-re-duoi-bang-la-man-kich-lon-hap-dan.html.]

Trời ạ!

Khâu Ngọc đột ngột ngẩng đầu, thể tin nổi về phía chiếc thuyền nhỏ xa, về phía bóng lưng nam t.ử khí độ rộng lớn .

Roi Huyền Thiết và chữ Cảnh, nàng gần như thể xác nhận, đó chính là Tạ Vân Cảnh Bắc Cảnh, cố Nhiếp Chính Vương, binh khí tùy của y, chính là Huyền Thiết Tiên.

Sự kinh hãi tột độ khiến nàng sững tại chỗ, nàng rõ hơn, nhưng chiếc thuyền nhỏ như mượn sức gió, tốc độ cực nhanh, biến thành một chấm đen nhỏ ở cuối sóng biếc, còn rõ dáng thuyền nữa.

Mọi chuyện xảy quá nhanh, cứ như một ảo giác.

chiếc roi Huyền Thiết nặng trịch trong tay, cùng với chữ “Cảnh” cán roi, đang vô cùng chân thật với nàng, tất cả là mơ.

Khâu Ngọc siết chặt chiếc Huyền Thiết Tiên trong tay, lòng dâng trào mãnh liệt, khó mà kiềm chế.

Nàng hướng mặt về phía con thuyền biến mất, hai đầu gối cong , dập đầu thật sâu.

“Tướng quân yên tâm, Khâu Ngọc tại đây lập lời thề, nhất định dùng roi , bảo vệ bách tính một phương, trừng gian diệt ác, tuyệt phụ lòng phó thác tặng roi của Tướng quân hôm nay, tuyệt phụ lòng… cái thịnh thế thanh minh .”

Nàng dậy, mãi cho đến khi con thuyền chở huyền thoại biến mất khỏi tầm mắt.

Khâu Ngọc cất Huyền Thiết Tiên , hai nha dịch đang chờ đợi và đôi con cứu, ánh mắt trở nên kiên định hơn.

“Chúng về nha môn.” Giọng nàng lấy vẻ tháo vát thường ngày, nhưng thêm một phần sức mạnh.

Thẩm Đào Đào và Tạ Vân Cảnh tiếp tục hành trình.

Mấy ngày trôi nổi thuyền, khi chân dẫm lên mặt đất rắn chắc, Thẩm Đào Đào thậm chí còn cảm thấy bay bổng.

Tạ Vân Cảnh vững vàng đỡ lấy nàng, hai , đều thấy khao khát khói lửa nhân gian bờ trong mắt đối phương.

Họ chọn một trấn t.ử trông vẻ khá phồn hoa, náo nhiệt để lên bờ.

Thị trấn hôm nay vẻ đặc biệt ồn ào, như dệt cửi, đặc biệt là quanh tửu lầu “Trạng Nguyên Lâu” lớn nhất thị trấn, càng vây kín mít. Hỏi mới , hôm nay chính là ngày công bố bảng hương thí của tỉnh .

“Vừa kịp lúc, chúng xem náo nhiệt .” Thẩm Đào Đào hứng thú, kéo Tạ Vân Cảnh chui đám đông.

Tạ Vân Cảnh che chắn cho nàng, hai khó khăn lắm mới chen Trạng Nguyên Lâu, gọi một nha tọa gần cửa sổ lầu hai.

Từ đây xuống, thể thấy hết cả con phố bên và bảng danh sách dán đối diện.

Dưới lầu tiếng huyên náo, những tân cử nhân ý chí ngời ngời, gia quyến bằng hữu vây quanh chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.

Lại ít nhà giàu ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt rực lửa xoay quanh những cử t.ử trẻ tuổi tài năng , rõ ràng là ý định “bắt rể bảng”.

Thẩm Đào Đào xem đến mức say sưa, đang định gọi mấy món đặc sản địa phương, chợt lầu truyền đến một trận ồn ào lớn hơn.

Nàng tò mò thò đầu xuống, chỉ thấy đám đông tự động tách một lối , một nữ t.ử diễm lệ mặc trường quần màu hồng thạch lựu, đội bộ diêu bằng vàng ròng, dẫn theo một tiểu nha cũng xinh xắn kém, thẳng đến một thư sinh đang vài vây quanh chúc mừng.

Nữ t.ử đó sinh xinh hào sảng, hành động cũng dứt khoát trực tiếp, chẳng hề tránh né ánh mắt xung quanh, đến mặt thư sinh , cất giọng trong trẻo : “Ngụy công tử, chúc mừng đỗ cao.”

Thư sinh gọi là Ngụy công t.ử , dung mạo coi như thanh tú, giờ phút mặt mang theo vài phần đắc ý, thấy nữ t.ử , lông mày nhíu , trong mắt thoáng qua một tia chán ghét, nhưng nhanh nụ giả tạo che đậy.

Mấy bạn đồng hành xung quanh y thấy , bắt đầu hùa theo trêu ghẹo:

“Ngụy thật phúc khí, Liễu tiểu thư đây là gấp gáp đến chiêu rể ?”

“Phải đó đó, Liễu tiểu thư đối với Ngụy thật là một mảnh si tình, ngày đêm mong nhớ mà.”

“Chỉ là… hấp tấp như , e rằng chút thiếu sự thùy mị, hổ chăng? Haha…”

Liễu tiểu thư , sắc mặt trầm xuống, tiểu nha bên cạnh nàng giận đến mức lông mày dựng .

Ngụy công t.ử dường như hưởng thụ cảm giác săn đón còn giai nhân “si mê” , y hắng giọng, bày vẻ bất đắc dĩ, với Liễu tiểu thư: “Liễu tiểu thư, tâm ý của nàng, Ngụy mỗ vẫn luôn . Nàng luôn si mê như , tình cảm sâu đậm khiến xúc động, Ngụy mỗ cũng phi nhân vô tâm. Chỉ là…”

Giọng y cố ý tăng thêm vài phần, như thể để tất cả xung quanh rõ: “Nàng dù cũng là con gái thương gia, phận thực sự thấp kém. Ta nay đỗ cử nhân, tiền đồ thể lường , nếu lấy nàng làm vợ chính thất, sẽ cản trở đường làm quan. Tuy nhiên, và mẫu bàn bạc , nhớ đến tấm chân tình của nàng, thể nạp nàng làm , cũng coi như vẹn tâm ý của nàng, nàng thấy ?”

Loading...