Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 388: Hai chị em chỉ có một chiếc quần để mặc
Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:17:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Đào Đào xong, trong lòng nghẹn vì khó chịu. Nàng thể tưởng tượng , một phụ nữ mang thai, chỉ một đêm mất hết chỗ dựa, ruồng bỏ, mang bụng bầu to tướng sống trong căn nhà đất dột nát, đó là sự tuyệt vọng và bất lực đến nhường nào.
“Vậy... thể cho Thiết Đản và em trai nó là Thổ Đản, theo Đại Tráng ca học săn b.ắ.n mà.” Thẩm Đào Đào nghĩ một ý kiến, “Học một nghề, cũng thể tự nuôi sống bản , Ngô thím sẽ cần vất vả như nữa.”
A Phô lời , sắc mặt càng trở nên phức tạp. Bà ghé sát Thẩm Đào Đào, giọng cực kỳ nhỏ, gần như thì thầm: “Tiểu Đào, chuyện cho con , con tuyệt đối tiết lộ ngoài, liên quan đến tính mạng hai đứa trẻ đấy.”
Thẩm Đào Đào thấy thần sắc A Phô trịnh trọng như , trong lòng siết chặt, vội vàng gật đầu: “A Phô cứ , cam đoan sẽ giữ kín trong bụng.”
A Phô hít sâu một , mới từ từ : “Lúc đó Ngô quả phụ m.a.n.g t.h.a.i đôi.”
Thẩm Đào Đào gật đầu, chuyện nàng mà.
“ lúc đó, nàng chỉ một , gì ăn uống, thiếu dinh dưỡng, hai đứa bé sinh đặc biệt khó khăn.” A Phô hồi tưởng , mặt hiện lên vẻ đành lòng, “Ta là đỡ đẻ cho nàng . Đứa đầu tiên đời, là Thiết Đản, coi như còn lành lặn. đứa ... Thổ Đản, sinh chỉ nhỏ bằng con chuột con, còn tiếng, thật đáng thương.”
Tim Thẩm Đào Đào thắt .
“Và...” Giọng A Phô càng nhỏ hơn, “Thiết Đản và Thổ Đản... cả hai, thực đều là con gái.”
“Cái gì?” Thẩm Đào Đào thốt lên kinh ngạc, vội vàng bịt miệng , mắt mở to tròn xoe.
Đứa bé gầy gò, nhỏ thó, mà nàng vẫn nghĩ là con trai, là con gái ?
A Phô nặng nề gật đầu, ánh mắt đầy vẻ chua xót: “Ngô quả phụ lúc quỳ xuống cầu xin , tuyệt đối . Nàng , nếu để nhà chồng nàng sinh hai đứa 'hàng hóa lỗ vốn', bọn họ chắc chắn sẽ đến cướp , bán những nơi khuất tất để lấy bạc. Nàng là một quả phụ, nơi nương tựa, nhà chồng nếu lấy hiếu đạo đè ép, nàng thể tranh cãi cũng thể đ.á.n.h . Đến lúc đó, cả hai đứa trẻ đều sẽ hủy hoại. Nàng cầu xin , với bên ngoài rằng nàng sinh hai đứa con trai, ít nhất... thể bảo cho chúng lớn lên bình an.”
Thẩm Đào Đào sững sờ, trong lòng như sóng biển cuộn trào.
Nàng cuối cùng hiểu vì Ngô quả phụ tỏ hung hăng, chua ngoa như . Nàng đang dùng cách đó, liều mạng bảo vệ con gái của .
Trong cái thế đạo , một quả phụ nuôi hai đứa con gái sẽ sống khó khăn đến nhường nào. Nàng buộc tự vũ trang cho , mới thể giành một tia hy vọng sống sót trong môi trường ăn thịt .
Khoảnh khắc đó, sự chán ghét của Thẩm Đào Đào đối với Ngô quả phụ đều hóa thành sự đồng cảm.
Mãi một lúc , Thẩm Đào Đào mới khẽ mở lời, “A Phô, con... con . Sau ... con sẽ chú ý.”
Nàng sẽ làm gì, nhưng trong lòng hạ quyết tâm. Sau Ngô quả phụ đến chiếm chút lợi nhỏ, chỉ cần quá đáng, nàng sẽ còn gay gắt như nữa.
Thậm chí... lẽ nàng thể giúp đỡ một chút, mà làm lộ bí mật.
Đại Tráng cũng rầu rĩ : “Nương, con... săn vật gì, thừa , con sẽ lén gửi cho sư nương một ít. Không để khác thấy.”
A Phô hai đứa trẻ, an ủi gật đầu: “Tốt, , đều là những đứa trẻ ngoan. nhớ kỹ, giúp giúp trong bóng tối, đừng phô trương.”
“Vâng!” Thẩm Đào Đào và Đại Tráng đồng thời gật đầu thật mạnh.
Khi trời chạng vạng, cửa viện gõ nhẹ.
Đại Tráng thấy tiếng, kéo cửa mở một khe hở. Ngoài cửa Thiết Đản gầy gò, tay bưng một cái bát, chính là cái bát Ngô quả phụ múc canh gà đem về hồi chiều.
“Đại Tráng ca... ... đến trả bát.” Giọng Thiết Đản lí nhí, mang theo chút e dè.
Đại Tráng “” một tiếng, nghiêng cho nó .
Thiết Đản cúi đầu, nhanh chóng đến cửa bếp, đưa cái bát cho Tiểu Đào đang dọn dẹp bếp lò: “Tiểu Đào tỷ... cái bát... cảm ơn.”
Thẩm Đào Đào nhận lấy bát, cảm thấy lạnh buốt trong tay, quả thực rửa sạch sẽ.
Nàng mượn ánh lửa còn tắt trong bếp lò, kỹ Thiết Đản. Đứa bé vẫn mặc bộ áo đơn cũ kỹ, rách rưới, rõ ràng ngắn một đoạn lớn. Tay áo che nổi cổ tay, ống quần lửng lơ mắt cá chân. Gió lạnh đêm thu thổi đến khiến nó rụt cổ , ôm lấy cánh tay, khẽ run rẩy.
Lòng Thẩm Đào Đào chợt nhói lên, nhớ đến những chuyện A Phô kể, càng thêm khó chịu.
Nàng cố ý làm dịu giọng, tìm chuyện để với Thiết Đản: “Thiết Đản, trời tối , ngươi dắt Thổ Đản đến chơi một lát?”
Không ngờ, thốt câu , Thiết Đản như kim châm , nó nhét cái bát tay Thẩm Đào Đào, liên tiếp hai tiếng “cảm ơn”, chạy mất hút trong màn đêm, hề ngoảnh đầu .
Thẩm Đào Đào cầm cái bát, ngây tại chỗ, trong lòng thịch một cái. Ban ngày dọa nó sợ chăng? Đâu đến mức chứ?
A Phô từ phòng trong bước , thấy Thẩm Đào Đào ngẩn ngơ, thở dài, nhỏ giọng : “Đừng gọi nó nữa. Nó và Thổ Đản, chỉ độc một bộ quần áo lành lặn để ngoài gặp . Thiết Đản mặc , Thổ Đản đành cuốn chăn rách rúc ở nhà, cửa . Con hỏi nó dẫn Thổ Đản theo, nó đau lòng lắm đấy.”
Thẩm Đào Đào cảm giác như sét đánh, suýt nữa làm rơi cái bát trong tay.
Nàng... câu của nàng, lệch tí nào, đúng ngay điều khó nhất của Thiết Đản, thảo nào nó chạy nhanh đến thế.
Đêm đó, Thẩm Đào Đào giường, trằn trọc ngủ . Trong đầu nàng là hình ảnh Thiết Đản hoảng hốt chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-388-hai-chi-em-chi-co-mot-chiec-quan-de-mac.html.]
Nàng thấy thật là ngu ngốc, nghĩ điều chứ? Hai đứa trẻ, chỉ một bộ quần áo... Cuộc sống , khốn khổ đến mức nào!
Sáng hôm , trời hửng sáng, Thẩm Đào Đào bò dậy.
Trong lòng chuyện vương vấn, nàng ngủ yên. Nàng lén lút bê một cái ghế đẩu, bò lên bức tường thấp phía Tây, khẽ gọi về phía căn nhà đất cũ nát của Ngô quả phụ: “Thiết Đản... Thiết Đản... dậy ?”
Gọi mấy tiếng, Thiết Đản từ trong nhà thò cái đầu nhỏ , vẻ mặt nghi hoặc Thẩm Đào Đào.
“Thiết Đản, hôm nay trời lắm, lên núi nhặt nấm, ngươi ?” Thẩm Đào Đào cố gắng giữ giọng điệu vẻ thoải mái, vui vẻ.
Mắt Thiết Đản lập tức sáng lên, như hai ngôi nhỏ. Nó gật đầu lia lịa, dõng dạc đáp: “Đi!”
Nhìn bộ quần áo rách rưới ngắn cũn cỡn đáng thương nó, lòng Thẩm Đào Đào càng thêm xót xa.
Nàng nhảy xuống ghế, nhà tìm A Phô đang làm bữa sáng, nhỏ giọng thương lượng: “A Phô, xem quần áo của Thiết Đản và Thổ Đản ... Hay là đợi Đại Tráng ca lên trấn, đổi thỏ lấy chút tiền, may cho hai đứa một bộ quần áo mới? Sắp lạnh , mặc áo đơn ?”
A Phô cho thêm một nắm củi bếp lò, lắc đầu: “Than ôi, Tiểu Đào con lòng . trận mưa lớn , lũ lụt cuốn trôi một đoạn đường dài khỏi núi, quan phủ kịp sửa, một chốc một lát lên trấn .”
Bà dừng một chút, dậy phòng , mở một cái hòm gỗ cũ lục lọi một hồi, ôm một cuộn vải bố bạc màu: “Tấm vải dành dụm từ hai năm , định may cho Đại Tráng nhà con một chiếc áo mùa đông, nhưng nó chịu làm. Cứ ưu tiên cho hai đứa nhỏ , may hai bộ quần áo chắc là đủ.”
Thẩm Đào Đào thấy, trong lòng ấm áp chua xót: “A Phô, cái ... thể chứ...”
“Có gì mà , vải là vật c.h.ế.t, là sống.” A Phô xua tay, “Trẻ con cảm lạnh là . mà, vải thì đủ, may. Mắt giờ kém lắm ...”
Mắt Thẩm Đào Đào đảo một vòng, nảy ý kiến: “A Phô, đừng làm mệt. Cứ để Ngô thím tự may, nàng chắc chắn sẽ vui vẻ thôi.”
Nàng chạy sân, gọi Thiết Đản đang chờ ở chân tường: “Thiết Đản, về gọi nương ngươi đến đây một chuyến, A Phô tìm nàng việc.”
Thiết Đản cũng hỏi nguyên do, ngoan ngoãn “” một tiếng, đầu chạy về nhà.
Không lâu , Ngô quả phụ hớt hải chạy đến. Người còn sân, giọng đến : “Ôi chao, chị dâu, Tiểu Đào. Sáng sớm tinh mơ thế , chuyện gì nhớ đến ? Có nhặt nấm ? Dẫn theo Thiết Đản là nhất. Tiểu Đào con đúng là Bồ Tát sống, nấm trong núi , loại ăn thì ít, loại độc thì nhiều, thì thật sự dám hái về nhà. Có Tiểu Đào dẫn , mới yên tâm.”
Nàng bước sân, mặt nở nụ nịnh nọt.
khi nàng A Phô dùng vải bố để may quần áo cho hai đứa nhỏ, nụ mặt nàng lập tức cứng , miệng há hốc, những lời tâng bốc phía nghẹn trong cổ họng, thốt một chữ.
Nàng vải, A Phô, Thẩm Đào Đào bên cạnh, mắt lập tức đỏ hoe, môi run rẩy, gì đó nhưng phát âm thanh. Cái vẻ lanh lợi, chua ngoa thường ngày biến mất , chỉ còn ... sự kinh ngạc, vui mừng và chua xót đang cuộn trào.
A Phô tiến lên một bước, kéo tay Ngô quả phụ, đặt cuộn vải tay nàng , “Cầm lấy, may cho bọn trẻ hai bộ quần áo ấm áp. Mới chốc lát nữa là trời trở lạnh , thể để bọn trẻ cóng. Ngày tháng sẽ dần lên thôi, bọn trẻ giờ lớn, con cũng chỗ dựa .”
Ngô quả phụ cúi đầu cuộn vải bố nặng trịch trong lòng, ngước khuôn mặt hiền từ của A Phô, nước mắt “ào” một cái tuôn rơi.
Nàng kìm nữa, “òa” lên nức nở, nhào bờ vai gầy gò của A Phô, đến mức thở .
“Chị dâu... ... ...” Nàng nghẹn ngào, ngoài , gì nữa.
Thẩm Đào Đào một bên, cảnh , mũi cũng cay cay.
Nàng an ủi thế nào, chỉ đành lặng lẽ kéo ống tay áo Thiết Đản, chỉ cái giỏ ngoài sân.
Thiết Đản hiểu chuyện gật đầu.
Tiểu Đào với A Phô và Ngô quả phụ: “A Phô, Ngô thím, hai cứ trò chuyện. Ta dẫn Thiết Đản nhặt nấm đây, nhặt nhiều, tối nay món ngon.”
Nói xong, nàng kéo Thiết Đản, xách cái giỏ nhỏ, nhanh chóng bước khỏi sân.
Đi đường núi, khí buổi sáng sớm vô cùng trong lành.
Thiết Đản lẽ vì hy vọng về quần áo mới mà tâm trạng hơn hẳn, cũng nhiều hơn một chút, chỉ những loại rau dại nó nhận bên đường cho Thẩm Đào Đào xem.
Hai bận rộn trong rừng thông cả buổi sáng, giỏ chứa đầy nấm. Đang chuẩn xuống núi về nhà ăn cơm, Thẩm Đào Đào tinh mắt thấy ở sườn dốc bên mấy cây to, cây kết đầy những quả lông tơ.
Thẩm Đào Đào tò mò bước tới.
Thiết Đản theo , : “Tiểu Đào tỷ, nương thứ đó gai góc, ăn , chẳng ai thèm hái trong núi .”
Thẩm Đào Đào gần rõ, trong lòng mừng rỡ, đây là thứ mà, hạt dẻ rang đường, gà hầm hạt dẻ, bánh hạt dẻ... Nghĩ thôi chảy nước miếng .
Nàng thấy mặt đất vài quả rơi xuống, nứt miệng, lộ những hạt dẻ to bóng dầu bên trong, từng hạt đều đặn và tròn trịa.
“Thiết Đản, thứ là đồ , ăn đấy, còn thơm lắm cơ!” Thẩm Đào Đào phấn khích với Thiết Đản.