Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 375: Nhập gia tùy tục, sau này gọi là Đào Nha

Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:16:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió núi mang theo thở tươi mát của cỏ cây, thổi qua sân nhỏ đơn sơ nhưng sạch sẽ của nhà nông.

Thẩm Đào Đào bậc cửa , về phía dãy núi xanh biếc xa xa, ánh mắt chút m.ô.n.g lung.

Ba ngày .

Từ khi nàng tỉnh táo sự chăm sóc của A Bà và Đại Tráng ca, qua ba ngày.

Nàng chỉ nhớ tên là Thẩm Đào Đào, đến từ hiện đại, ngoài , đầu óc nàng trống rỗng.

Làm nguyên chủ đến khu rừng sâu ? Nàng cố gắng nghĩ, nhưng chỉ đổi cơn đau đầu nhói, như cây kim đang khuấy động thái dương.

“Đào Nha, chỗ hứng gió thế? Mau , uống t.h.u.ố.c thôi.” Bà lão bưng một chén t.h.u.ố.c sắc màu nâu nghi ngút khói, từ phòng bếp .

Nhập gia tùy tục, các cô gái trong thôn Sơn Xà đều gọi là Đại Nha, Nhị Nha, Thẩm Đào Đào bèn với họ rằng tên là “Đào Nha.”

Thẩm Đào Đào hồn, vội vàng dậy nhận lấy chén thuốc: “Cảm ơn A Bà.”

Thuốc đắng, nhưng nàng hề nhăn mày, uống từng ngụm nhỏ. Nàng , chút t.h.u.ố.c cũng là do A Bà nhờ vị lang trung già khó tính trong thôn kê đơn. Nàng cảm nhận , A Bà và Đại Tráng đối xử với nàng bằng tấm lòng chân thật.

“Nha nhi, uống chậm thôi, nóng.” Bà lão nàng, ánh mắt hiền từ, nhưng cũng chút suy tư. Cô gái , tuy nhớ chuyện cũ, nhưng cử chỉ hành động toát vẻ nhanh nhẹn khó tả, ánh mắt cũng sáng rõ, giống những cô gái thôn quê bình thường.

Uống xong thuốc, Thẩm Đào Đào tự nhiên cầm bát giếng, múc nước rửa sạch.

Nàng thấy cái giếng, theo bản năng liền với A Bà: “A Bà, nước giếng múc lên, nhất nên đun sôi hãy uống, bằng dễ đau bụng.”

Bà lão ngẩn một lúc, : “Người trong núi chúng quý giá như , đời qua đời khác đều uống thế, cũng thấy làm .”

Thẩm Đào Đào vẫn kiên trì: “Đun sôi hơn, những thứ… trong nước sẽ biến mất.”

“Được , lời Đào Nha, A Bà sẽ đun sôi nước uống.” Bà lão đáp, hỏi thêm, chỉ nghĩ là cô gái quên chuyện cũ, nhưng giữ vài thói quen kỹ tính.

Buổi tối, Đại Tráng xách về một con thỏ rừng béo mập, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng mặt rạng rỡ niềm vui. “Mẹ, Đào Nha, ! Hôm nay vận may tồi!”

“Đại Tráng ca giỏi thật.” Thẩm Đào Đào khen ngợi chân thành.

Mấy ngày nay, nàng nhận gia đình dựa việc săn b.ắ.n của Đại Tráng để duy trì cuộc sống. A Bà tuổi cao, chỉ thể làm việc nhà và thêu thùa đơn giản.

Khi ăn cơm, bàn ngoài thịt thỏ nướng, chỉ một đĩa dưa muối và cháo loãng.

Thẩm Đào Đào thấy A Bà gắp phần thịt nhiều cho và Đại Tráng, còn thì chỉ gặm vài khúc xương, trong lòng khỏi khó chịu.

“A Bà, Đại Tráng ca, ngày mai… thể giúp gia đình làm chút việc ?” Thẩm Đào Đào đặt bát xuống, nhẹ giọng hỏi.

Nàng thể cứ ăn ở đậu như thế.

Đại Tráng vội xua tay: “Đào Nha còn khỏi hẳn, cứ nghỉ ngơi , việc nhà lo .”

Bà lão cũng : “ đó con gái, dưỡng thể là chính.”

“Ta , chỉ yếu thôi, động đậy ngược thấy khó chịu.” Thẩm Đào Đào kiên định , “Ta thấy nhà còn ít đậu, ngày mai làm giá đỗ ăn ? Chúng đổi khẩu vị một chút.”

“Làm giá đỗ?” A Bà và Đại Tráng , đều thấy mới lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-375-nhap-gia-tuy-tuc-sau-nay-goi-la-dao-nha.html.]

“Vâng, đơn giản lắm, làm .” Thẩm Đào Đào tự tin gật đầu.

Trong đầu nàng lập tức hiện các bước: chọn đậu, ngâm nước, kiểm soát độ ẩm, giữ nhiệt, tưới nước mỗi ngày… cứ như làm qua hàng ngàn .

Sự thành thạo với các kỹ năng sinh hoạt , đối lập một cách kỳ lạ với sự thiếu hiểu về nguồn gốc của chính , khiến nỗi băn khoăn trong lòng nàng càng sâu sắc hơn.

ánh mắt tin tưởng của A Bà và Đại Tráng, nàng tạm gác nghi vấn . Đã thể nhớ , thì hãy cứ sống , báo đáp ân cứu mạng .

Việc làm giá đỗ đối với nàng mà quá dễ dàng. Nàng chọn những hạt đậu nành căng mẩy, ngâm bằng nước ấm, đó tìm một cái chum sành mẻ miệng, trải vải thô sạch lên, rải đậu đều, giữ ẩm, đặt bên cạnh bếp lửa để giữ ấm bằng nóng còn sót .

Vài ngày , những chồi giá đỗ non vàng óng mọc lên đều tăm tắp, mơn mởn, thật thích mắt.

“Ôi chao! Thật sự mọc , còn mọng nước thế .” Bà lão chùm giá đỗ trong chum, mừng rỡ thôi.

Thứ trong núi , sắp đông mà còn thấy màu xanh tươi mát như , quả là vật hiếm.

Tối hôm đó, A Bà dùng giá đỗ xào thịt thỏ, dùng chồi non làm một món canh. Giá đỗ giòn tan làm tan vị béo ngậy của thịt, khiến một bữa cơm bình thường trở nên ngon miệng, đậm đà hương vị.

Đại Tráng ăn đến mức ngẩng đầu lên, liên tục khen ngon.

“Đào Nha, khéo tay thật đấy.” Đại Tráng ngây ngô, ánh mắt Thẩm Đào Đào lấp lánh.

Bà lão cũng , gắp thêm một miếng thịt cho Thẩm Đào Đào. Thẩm Đào Đào bảo A Bà cũng ăn nhiều , Đại Tráng liền gật đầu: “Mẹ, Đào Nha, hai đều ăn nhiều , ngày mai con sẽ lên núi săn thêm vài con nữa.”

“Đại Tráng ca, núi nhiều thỏ rừng lắm ?” Thẩm Đào Đào tò mò hỏi.

Đại Tráng ngẩng đầu lên, lấy tay áo lau mồ hôi trán, chất phác: “Nhiều chứ, nhiều. Vào thu , hạt cỏ mập mạp, thỏ đẻ thành từng ổ, chạy đầy khắp núi. Chỉ là chúng nó tinh ranh, chạy nhanh, khó bắt thôi.”

Thẩm Đào Đào góc bếp, nơi còn hai con thỏ khác, trong lòng động đậy. “Đại Tráng ca, thỏ , chỉ ăn thịt thôi đáng tiếc ? Anh xem da chúng dày dặn thế .”

Đại Tráng sửng sốt một chút, thỏ, Thẩm Đào Đào: “Lấy da? Thứ thuộc da phiền phức, nhà thỉnh thoảng làm găng tay thì , chứ nhiều quá cũng chẳng ích gì lớn, bán cũng bao nhiêu tiền, thương lái thu mua da ở trấn ép giá ghê lắm.”

“Nếu… chúng bán da sống, hoặc chỉ bán da sống thì ?” Mắt Thẩm Đào Đào sáng lên. “Ý là, chúng thể thử nuôi thỏ ?”

“Nuôi thỏ?” Đại Tráng và A Bà đều ngạc nhiên, đồng loạt Đào Nha.

Người trong núi săn b.ắ.n là lẽ đương nhiên, nhưng chăn nuôi dã thú thì ai làm bao giờ, nuôi khéo tốn thêm nhiều lương thực.

, nuôi thỏ!” Đào Nha càng càng mạch lạc, khả năng phân tích của một “công thần kiến trúc sư hiện đại” tự động vận hành. “Hai xem, thỏ sinh sản nhanh, mỗi lứa đẻ nhiều. Chúng bắt vài con sống về, xây chuồng nuôi. Chúng ăn cỏ nên chi phí thấp. Chờ nuôi nhiều lên, thịt thỏ thể ăn, thể bán, da thỏ thì tích trữ , đợi đến mùa đông đường thông, mang xuống trấn, chắc chắn da lông sẽ bán giá hơn so với bán lẻ bây giờ. Dù bán, thì nhà cũng để dành, may áo da cho A Bà và mặc qua mùa đông cũng .”

Nàng , dùng tay hiệu: “Chuồng trại cần quá cầu kỳ, tìm nơi thoáng gió hướng dương, dùng đá và gỗ xây lên, làm cho kiên cố, đừng để chúng đào hang bỏ chạy là . Ngày thường cứ cắt cỏ cho chúng ăn…”

Đại Tráng Thẩm Đào Đào miêu tả, hai mắt dần mở to. Bắt sống về nuôi ư? Để nguồn thịt và da liên tục dứt?

Điều ... ý tưởng thật quá ngây thơ .

Hắn đây từng thấy ít làm như , nhưng đều phí công vô ích, chẳng ai thành công.

Người trong núi sống nhờ núi, xưa nay cứ bắt là ăn ngay.

Nuôi nhốt gia súc cần , nhưng phàm là kẻ sức lao động chính đều lên núi săn b.ắ.n , ai ở nhà mà làm mấy việc vặt đó, nếu sức lao động chính thì làm nổi việc , nên đều mặc định chỉ bắt chứ nuôi.

Loading...