Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 194: Diêm Vương cũng phải hỏi qua cây ngân châm trong tay ta
Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:03:42
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Các hỏa thủ vượt sông nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, b.ắ.n mạnh đám binh sĩ Địch Nhung xung kích đầu cầu. Đạn chì rít lên, ngừng binh sĩ Địch Nhung trúng đạn ngã xuống đất, nhưng những kẻ tiếp theo vẫn như kiến điên cuồng xông lên.
Dưới cầu, nước sông càng lúc càng cuồn cuộn. Không ngừng phụ nhân vì kiệt sức hoặc cái lạnh xâm lấn mà rã rời, sắp nước sông cuốn . Đồng đội bờ kinh hô cứu giúp, c.h.ế.t điếng kéo buông tay.
“Cố lên! Tất cả đều cố lên!” Chu quả phụ gào lên khản giọng, môi nàng sớm đông cứng chuyển sang màu đen, nhưng vẫn c.h.ế.t điếng gánh tấm ván gỗ vai.
Liễu Như Phương bên cạnh nàng, cả run rẩy kịch liệt, nhưng c.ắ.n vỡ môi để kiên trì.
A Li và Tiểu Thất Nguyệt từng học bơi, là những giỏi bơi nhất trong , gánh ván gỗ, cố sức kéo những chị em sắp nước cuốn trôi bên cạnh, khẩn trương đến mức bật : “Nắm chặt lấy ! Đừng buông tay!”
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc .
“Ầm!”
Một tiếng nứt vang lên từ phía cửa thành, cánh cổng thành dày nặng Địch Nhung dùng cột gỗ lớn đ.â.m một khe nứt.
“Cửa thành sắp phá …” Quân giữ thành đầu thành phát tiếng kêu tuyệt vọng.
Tạ Vân Cảnh trong lòng thắt , đang định phân quân về viện trợ.
Đột nhiên, một trận mưa tên dày đặc từ đầu thành khuynh tả xuống, b.ắ.n chính xác đám binh sĩ Địch Nhung đang công phá cửa thành. Ngay đó, nước sắt nóng hổi quân phòng thủ dốc sức hắt xuống, những tiếng kêu t.h.ả.m thiết, tê lệ lập tức vang vọng khắp chiến trường.
Thẩm Đào Đào lâm nguy loạn, chỉ huy nhóm phạm nhân lưu đày còn , phát động tất cả khí giới phòng thành thể dùng, gắng gượng chặn đợt tấn công hung mãnh nhất .
Nguy cơ ở cửa thành tạm thời lắng xuống, nhưng áp lực tại đầu cầu đột ngột gia tăng.
Phó tướng địch quân thấy công thành cản trở, bèn trút bộ cơn giận dữ lên cây cầu , càng lúc càng nhiều binh sĩ Địch Nhung như thủy triều ùn ùn kéo đến.
“Bảo vệ nhân kiều!” Tạ Vân Cảnh đôi mắt đỏ ngầu, đích vung đao xung phong nơi tuyến đầu.
Các tướng sĩ cũng sự hy sinh của các tỷ cầu kích thích huyết tính ngút trời, liều c.h.ế.t chống đỡ sự xung kích của kẻ địch.
Chiến đấu giai đoạn gay cấn nhất.
Trong dòng sông, thể lực của các phụ nhân gần tới giới hạn. Hà thị cảm thấy ý thức của đang cái lạnh nuốt chửng, nàng những tỷ ngừng ngã xuống, các tướng sĩ cầu dũng cảm c.h.é.m g.i.ế.c kẻ thù, bèn chợt c.ắ.n mạnh đầu lưỡi. Cơn đau kịch liệt khiến nàng tỉnh táo đôi chút.
Nàng gằn giọng hô to: “Các tỷ ! Hát lên! Hát khúc ca của Quân Thành chúng ! Cổ vũ cho tướng sĩ! Đừng để lũ ch.ó Địch Nhung coi thường chúng !”
Ban đầu là những âm điệu yếu ớt, đứt quãng, xen lẫn tiếng răng va lập cập. Dần dần, nhiều tiếng hát hơn hòa , hội tụ thành một khúc ca kiên định:
“Khói sói nổi lên, giang sơn hướng bắc…”
“Hận đến hóa cuồng, trường đao vung lên…”
“Bao nhiêu trung hồn vùi xương tha hương, há tiếc trăm c.h.ế.t để báo đáp quê hương đất nước…”
“Móng ngựa xuôi nam, bắc vọng…”
Tiếng hát lượn lờ chiến trường đẫm máu, hòa quyện với tiếng gào thét c.h.é.m g.i.ế.c, tiếng nổ vang vọng, tạo thành một khúc nhạc kỳ dị mà bi tráng.
Các tướng sĩ cầu thấy tiếng hát , gầm lên giận dữ, vung đao thương trong tay c.h.é.m mạnh và hung hãn hơn về phía kẻ địch.
Binh sĩ Địch Nhung tiếng hát bất ngờ cùng sự phản kháng càng lúc càng điên cuồng của đối phương làm cho chút bàng hoàng, làm .
Ngay lúc , dị biến xảy .
Một mũi ám tiễn từ trong trận địa Địch Nhung b.ắ.n , mục tiêu nhắm thẳng Hà thị đang dốc sức ca hát nước.
“Đại nương cẩn thận!” Vạn Hạnh Nhi tinh mắt, kinh hô một tiếng, cần nghĩ ngợi liều mạng nhào tới đẩy Hà thị .
“Phụt!”
Mũi tên cắm sâu cánh tay Vạn Hạnh Nhi.
Nàng rên lên một tiếng nghẹn , lực xung kích cực lớn khiến nàng buông tay ngay lập tức, suýt chút nữa dòng nước cuốn trôi.
“Hạnh Nhi!” Hà thị mắt rách , bám chặt lấy eo Vạn Hạnh Nhi.
Chu Quả Phụ và Liễu Như Phương cũng cố sức bơi tới giúp đỡ, còn A Li thì trực tiếp lặn xuống nước ôm lấy Vạn Hạnh Nhi.
Tạ Vân Cảnh chứng kiến cảnh tượng , cơn giận dữ lập tức đốt cháy .
Hắn mạnh mẽ đoạt lấy hỏa s.ú.n.g của vệ bên cạnh, cần nhắm, b.ắ.n thẳng về hướng mũi tên bay tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-194-diem-vuong-cung-phai-hoi-qua-cay-ngan-cham-trong-tay-ta.html.]
“Đoàng!”
Một cung thủ Địch Nhung ứng tiếng ngã xuống đất.
“G.i.ế.c! Không chừa một tên nào!” Giọng của Tạ Vân Cảnh tựa như phát từ Cửu U địa ngục.
Trận chiến kéo dài trọn vẹn thời gian một nén nhang.
Khi tên lính Địch Nhung cuối cùng c.h.é.m g.i.ế.c, Tạ Vân Cảnh là đầu tiên xông tới bờ sông, bất chấp dòng nước lạnh buốt thấu xương, nhảy xuống vớt Hà thị, Vạn Hạnh Nhi và những khác đang gần như đông cứng, kéo từng lên bờ.
Lục Thái Y và Lục phu nhân mang theo hộp t.h.u.ố.c chạy như bay đến, khẩn cấp cứu chữa.
Khi Hà thị kéo lên bờ, nàng gần như mất ý thức, môi tím tái, nhưng trong tay vẫn còn nắm chặt một mẩu gỗ của tấm ván.
A Li lặn nước đến mức mặt nổi đầy tia m.á.u chằng chịt như mạng nhện.
Cánh tay Vạn Hạnh Nhi mũi tên găm chặt, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn yếu ớt hỏi: “Cửa... cửa thành giữ ?”
Tạ Vân Cảnh những phụ nhân hấp hối nhưng lòng vẫn hướng về thành trì , đôi mắt ngấn lệ, trịnh trọng gật đầu: “Giữ ! Các ngươi giữ !”
Cây cầu dựng nên bằng sinh mạng và ý chí , chỉ giúp đại quân vượt qua, mà còn giúp Quân Thành vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất.
Đêm Quân Thành, khói lửa và m.á.u tanh nhuộm thành màu đỏ sẫm.
Sau cuộc c.h.é.m g.i.ế.c t.h.ả.m khốc ban ngày, điều kéo theo chỉ là thở chiến thắng, mà còn là vô thương binh đang cần cứu chữa khẩn cấp.
Trong quân y viện, mùi m.á.u tanh nồng đậm cùng hương thảo d.ư.ợ.c hòa quyện , gần như khiến nghẹt thở.
Nơi đây, là một chiến trường khác thấy khói lửa nhưng cũng tàn khốc kém.
Tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng gào thét kìm nén, cùng với tiếng bước chân gấp gáp của y giả và trợ thủ, tạo nên chủ âm nơi .
Ánh nến chập chờn, kéo dài thu ngắn những cái bóng bận rộn, đổ xuống bức tường vấy đầy m.á.u bẩn.
Lục Thái Y bước phòng phẫu thuật hề bước , Lục phu nhân trở thành trụ cột nơi đây.
Nàng mặc chiếc trường sam màu nhạt m.á.u tươi và nước t.h.u.ố.c nhuộm đến mức còn nhận màu sắc ban đầu, búi tóc lỏng, vài sợi tóc bạc mồ hôi dán lên thái dương, đáy mắt là sự mệt mỏi sâu sắc, nhưng đôi tay cầm kim châm , vững vàng như bàn thạch.
Nàng giữa các tấm đệm đơn giản, mỗi khi đến một nơi, chỉ cần liếc mắt là thể phán đoán mức độ nặng nhẹ của vết thương.
“Người , mũi tên mắc kẹt giữa xương sườn, chỉ cách tâm mạch một sợi tóc, giữ chặt , đưa kim châm vàng cho !” Giọng Lục phu nhân khàn đặc đến mức hình dạng.
Học trò vội vàng đưa kim châm vàng khử trùng.
Lục phu nhân ngưng thần tĩnh khí, đầu ngón tay nhanh như điện, mấy chiếc kim châm dài mảnh cắm chính xác huyệt vị xung quanh vết thương của thương binh.
Cơ thể thương binh vốn đang co giật dữ dội dần dần bình tĩnh , m.á.u chảy cũng giảm rõ rệt.
“Giữ khí cho , chờ đẩy phòng phẫu thuật, tiếp theo!” Lục phu nhân thậm chí kịp lau vết m.á.u b.ắ.n lên mặt, lập tức chuyển sang thương binh thương nặng tiếp theo.
Đó là một binh sĩ trẻ tuổi loan đao rạch toạc bụng, ruột suýt trào , sắc mặt xám ngắt, thở thoi thóp. Học trò bên cạnh đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Lục phu nhân hề bỏ cuộc, nàng nhanh chóng làm sạch vết thương, dùng thủ pháp cực kỳ nhẹ nhàng đẩy ruột trở khoang bụng, đồng thời nghiêm giọng lệnh: “Nhân sâm lát giữ mạng, nước nóng, chỉ khâu da dâu, mau!”
Kim châm của nàng nữa hạ xuống, phong bế vài đại huyệt quan trọng, cứng rắn kéo binh sĩ đó khỏi cửa Quỷ Môn Quan.
Sợi chỉ khâu da dâu bay lượn trong tay nàng, nhanh chóng khâu vết thương khủng khiếp, mỗi mũi kim đều liên quan đến sống c.h.ế.t.
Máu tươi ngừng trào , nhuộm đỏ y phục loang lổ của nàng, nhuộm đỏ đôi tay nàng, nhưng nàng hề .
Trong thế giới của nàng, chỉ còn thương binh mắt và cây kim trong tay.
Từng thương binh nặng khiêng , đứt lìa tay chân, vỡ ngực, trúng độc tiễn... Tình huống nào cũng hung hiểm hơn nấy.
Lục Thái Y và Lục phu nhân tựa như những cỗ máy mệt mỏi, vận hành với tốc độ cao và độ chính xác đáng kinh ngạc.
Kim châm phong mạch, ngân châm cầm máu, thảo d.ư.ợ.c đắp vết thương, nắn xương khâu vá... Họ gần như dùng hết sở học cả đời, điên cuồng giành giật sinh mạng từ tay Diêm Vương.
“Phu nhân! Người hãy nghỉ ngơi một lát ! Uống chút nước!” Học trò sắc mặt tái nhợt và đầu ngón tay run rẩy của Lục phu nhân, nhịn nghẹn ngào khuyên nhủ.
Lục phu nhân hề ngẩng đầu, châm cứu cho một binh sĩ chiến mã giẫm đạp, lồng n.g.ự.c lõm xuống, từ kẽ răng nặn một câu:
“Diêm Vương đòi mạng , hết hỏi qua ngân châm trong tay !”