SỰ DIỆU DÀNG ẨN SÂU - Chương 5: Trà xanh ngất xỉu trong vòng tay Doãn Cẩn
Cập nhật lúc: 2025-11-10 07:05:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng hôn buông xuống.
Tống Vãn Tịch ghế dài ở sân , cùng chị Phùng và một nhóm phụ nữ nông thôn học cách gấp tiền vàng mã, tối nay sẽ đốt cho ông.
Nơi nào phụ nữ, nơi đó là trạm thông tin của cả làng, từ chuyện lớn như chồng ai ngoại tình, đến chuyện nhỏ như chó ở đầu làng đẻ mấy con, đều cập nhật chính xác.
"Ông cháu vẫn xuất hành?" Một phụ nữ hỏi Tống Vãn Tịch.
Tống Vãn Tịch lắc đầu, "Cháu ."
Chị Phùng nghiêng tới, hạ giọng, mắt quanh, như sợ khác thấy, "Chú vẫn về, là mạo hiểm ở ngọn núi nào đó, vài ngày nữa mới về."
"Vài ngày nữa mới về? Ông thối ." Người phụ nữ bĩu môi lẩm bẩm, " là con cháu bất hiếu."
Chú của Tống Vãn Tịch, là em trai cùng cha khác của Doãn Cẩn, Doãn Thần.
Một công tử bột kiêu ngạo, bất cần đời, chơi bời lêu lổng.
"Ơ, là ai?" Chị Phùng thẳng dậy, chỉ chiếc xe dừng phía .
Tất cả phụ nữ đều đồng loạt về hướng cô chỉ, Tống Vãn Tịch cũng ngoại lệ.
"Ôi trời ơi, ơi!" Chị Phùng cảnh tượng phía làm cho kinh ngạc hét lên một tiếng, vỗ đùi.
Ngay đó, tất cả phụ nữ đều Tống Vãn Tịch, ánh mắt xen lẫn sự đồng cảm, đầy ẩn ý.
Tống Vãn Tịch cảnh tượng phía , tim tự chủ mà đau nhói, thở như bông chặn khó chịu, bàn tay đang gấp giấy tê dại.
Ngô Vi Vi xuống xe, lao vòng tay Doãn Cẩn, ôm chặt eo , vùi mặt n.g.ự.c nức nở.
"A Cẩn, ông ? Đột ngột quá... Em nhận tin báo, suốt đường, huhu... Sức khỏe ông vẫn luôn mà, tại chứ? Ông là một như , còn thương yêu chúng những nhỏ tuổi như , huhu..."
Tống Vãn Tịch thu ánh mắt, cúi đầu tiếp tục gấp giấy.
THẬP LÝ ĐÀO HOA
Ở một nơi nông thôn bảo thủ và nhiều chuyện như thế , hành động của Doãn Cẩn và Ngô Vi Vi đủ để những phụ nữ bàn tán nửa đời bữa , lẽ còn thể tưởng tượng một vở kịch ngoại tình tuyệt vời.
Chị Phùng dùng đầu gối chạm đầu gối Tống Vãn Tịch, vẻ mặt hận thể biến sắt thành thép, nghiến răng lẩm bẩm nhỏ giọng, "Cháu dâu A Cẩn, con hồ ly tinh nhà họ Ngô dám ôm chồng cháu như , cháu thấy mà tức giận ? Nếu là , nhất định sẽ xông tới, túm tóc nó, tát nó mấy cái thật mạnh."
Chị Phùng nghiến răng nghiến lợi xong, tay còn bất giác vung khí hai cái tát.
Sao cô thể tức giận?
mối quan hệ giữa cô và Doãn Cẩn, ngay cả tư cách ghen tuông cũng , gì đến phản công?
"Ê ê ê, các cô mau kìa." Một phụ nữ nhỏ giọng và sốt sắng chỉ về phía , cảm xúc phấn khích.
Tống Vãn Tịch nữa, ông qua đời, cô đủ đau khổ .
"Ôi trời ơi! A Cẩn ôm con hồ ly tinh nhà ?" Chị Phùng vỗ đùi, tức giận và nhiều chuyện dậy, ném tiền vàng mã trong tay xuống, "Tôi xem ."
Chị Phùng , những phụ nữ khác cũng im lặng, lặng lẽ quan sát sắc mặt Tống Vãn Tịch, dùng ánh mắt để trao đổi chuyện phiếm.
Nếu Tống Vãn Tịch ở đây, họ chắc chắn thể dựng lên một vở kịch lớn.
Vài phút , chị Phùng chạy về như một trinh sát, nắm lấy tay Tống Vãn Tịch, "Cháu dâu A Cẩn, hóa con hồ ly tinh nhà họ Ngô vẫn luôn ăn kiêng giảm cân, mấy ngày nay ăn gì, là suốt đường, vì quá đau buồn mà ngất xỉu trong vòng tay chồng cháu."
Người phụ nữ nhếch môi, lạnh, "Xì, quá đau buồn? Người còn tưởng cô mới là cháu dâu A Cẩn chứ."
"Cháu dâu A Cẩn đúng là quá dễ chuyện." Chị Phùng vỗ nhẹ mu bàn tay Tống Vãn Tịch, "Cháu như , chồng cháu sớm muộn gì cũng con hồ ly tinh bên ngoài quyến rũ mất."
Tống Vãn Tịch mím môi , "Các cô đừng hiểu lầm, Doãn Cẩn và Ngô Vi Vi chỉ là bạn lớn lên cùng ."
Tim đang rỉ máu, nhưng vẫn giả vờ như chuyện gì.
Đây là đầu tiên cô bảo vệ Doãn Cẩn, cũng là cuối cùng.
ai sẽ tin lời của cô?
——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/su-dieu-dang-an-sau/chuong-5-tra-xanh-ngat-xiu-trong-vong-tay-doan-can.html.]
Đêm khuya.
Thiếu gia thứ hai nhà họ Doãn vẫn về, bàn bạc cho thêm đá khô quan tài của ông nội khuất, để tránh t.h.i t.h.ể bốc mùi.
Tối nay là hai con trai của ông nội và dân làng luân phiên thức đêm, Tống Vãn Tịch chịu nổi cơn buồn ngủ, lê bước chân mệt mỏi về phòng.
Cô đóng cửa .
Doãn Cẩn từ phòng tắm bước .
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng ngang eo, cơ n.g.ự.c rộng lớn săn chắc, cơ bụng rõ nét, tỏa khí chất nam tính mạnh mẽ.
Mái tóc ngắn ẩm ướt tôn lên ngũ quan sâu sắc tuấn tú của , càng thêm vài phần hoang dã.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm .
Anh sững .
Tống Vãn Tịch hoảng loạn, ánh mắt đặt , vội vàng sang chỗ khác, chân như mọc rễ cửa.
Mỗi về quê, đều ở chung phòng với .
Đây là lúc Tống Vãn Tịch cảm thấy gò bó và khó chịu nhất.
Ánh mắt Doãn Cẩn trầm xuống, về phía tủ quần áo, "Quần áo của ?"
Giọng nhẹ, cũng lạnh.
Tống Vãn Tịch chỉ tủ quần áo, "Ở trong túi hành lý màu đen, lấy ."
Doãn Cẩn mở cửa tủ, kéo túi hành lý trong tủ , đặt lên chiếc ghế ở cuối giường.
Anh kéo khóa, lấy bộ đồ thường ngày từ cùng, lẽ là tìm quần lót, lục lọi trong túi một lúc.
Tay cứng đờ vài giây, đó từ từ lấy một chiếc áo lót màu hồng nhạt, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Tống Vãn Tịch thấy áo lót của xuất hiện trong tay Doãn Cẩn, mặt cô lập tức đỏ bừng, tim đập như trống, hổ và ngượng ngùng lao tới, bối rối, nhanh chóng giật áo lót của , vội vàng giấu lưng.
Đứng quá gần, thở của cô là mùi sữa tắm thơm mát , xen lẫn một chút cảm giác lạnh lẽo.
"Em tìm thấy túi hành lý của , nên cho tất cả quần áo một túi." Tống Vãn Tịch căng thẳng giải thích.
Doãn Cẩn cúi đầu cô.
Có lẽ thấy má cô đỏ bừng, đôi mắt đen sâu thẳm càng trầm hơn, vài giây , mới thu ánh mắt, tiếp tục lục lọi tìm quần áo .
Doãn Cẩn nhà vệ sinh mặc quần áo.
Tống Vãn Tịch tranh thủ lúc ở đó, lấy quần áo trong túi hành lý , sắp xếp riêng tủ.
Doãn Cẩn từ nhà vệ sinh bước , thẳng khỏi phòng.
Đêm đó, phòng nữa, thức đêm bên ông một đêm.
Tống Vãn Tịch ngủ đến nửa đêm thì dậy, Doãn Cẩn về phòng nghỉ ngơi, để cô thức bên ông.
Cô đến đại sảnh, chân như mọc rễ, thể nhúc nhích.
Trên ghế dành cho nhà, chỉ Doãn Cẩn và Ngô Vi Vi, những khác đều chịu nổi mà ngủ .
Hai gần, Ngô Vi Vi nhắm mắt dường như ngủ, đầu tựa vai Doãn Cẩn.
Doãn Cẩn sắc mặt trầm tư, quan tài của ông bất động, mặc cho Ngô Vi Vi tựa vai .
Trái tim Tống Vãn Tịch chết, khoảnh khắc như đổ ngàn cân xi măng, dần dần đông cứng, trái tim đau khổ còn sức giãy giụa, nước mắt cạn cũng còn tuôn trào.
Tay chân cô lạnh buốt, tim cũng lạnh giá.
Yêu một đến mấy, cũng chịu nổi sự giày vò như thế .
Cô đỏ mắt, về phòng.