“Nam Chi, tâm tư  đơn giản và dễ đoán như , tại     đoán  ?”
 
“Rốt cuộc là do   đủ ấm áp,  là do  vô tâm?”
 
Lưng   chạm  cửa sổ phòng khách,  còn đường lui.
 
“Bây giờ nhà cưới của  đều   ở , nội thất còn do chính tay  chọn.” Anh đưa tay nắm lấy cằm : “Nam Chi,   chuẩn  nhà cho  ,    thể chạy   chứ?”
 
Anh cúi đầu xuống, rõ ràng là  hôn .
 
Tôi nghiêng đầu tránh khỏi môi , lồng n.g.ự.c kích động, sự cay đắng và vui sướng hòa quyện lan tỏa.
 
Anh ngoan cố bẻ đầu  , lực đạo  nhẹ nhàng.
 
Tôi  thẳng  mắt ,   chuyện  luôn canh cánh bấy lâu nay: “Năm đó ở buổi họp lớp, chính miệng    thỏ  ăn cỏ gần hang.”
 
Anh nhíu mày: “Năm nào?”
 
Tôi dời ánh mắt : “Lần cuối cùng  tham gia.”
 
Kể từ đó,   bao giờ tham dự họp lớp nữa.
 
“À,  đó .” Anh chợt bật : “Cậu còn nhớ rõ chi tiết , kể   xem nào.”
 
Tôi thành thật kể .
 
“Họ nhất trí cho rằng  nên chọn bạn cùng lớp,  nghĩ  nên trả lời thế nào?” Anh hỏi.
 
“Nói bạn cùng lớp thì  gì  ?” Tôi  kịp trả lời,   tự trả lời lấy.
 
Tôi gật đầu.
 
Đó chính là câu trả lời    lúc bấy giờ.
 
“Nếu   như ,  đoán họ sẽ phản ứng thế nào?” Vẻ mặt  đầy hứng thú.
 
Tôi lắc đầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/son-xuyen-vi-chi/chuong-9.html.]
“Nếu   thế, họ nhất định sẽ truy cùng đuổi tận hỏi  thích ai.” Ánh  trong mắt  tĩnh lặng và dịu dàng: “Mặt  mỏng như , chịu nổi , hả?”
 
Âm cuối của  pha chút khàn đục, kích thích các dây thần kinh nhạy cảm của .
 
Chịu nổi ?
 
Chắc…  nổi.
 
“Nếu  thích  thì  mở lời từ lâu , cần gì  đợi đến bây giờ?” Tôi vẫn cố chấp.
 
Anh hỏi ngược : “Lúc đó   gì?”
 
Tôi chợt hiểu .
 
“Lúc đó  chỉ  một cái vỏ bọc mà bố  cho thôi, chẳng  gì đáng để khoe khoang.” Vẻ mặt  thản nhiên, điềm tĩnh: “Nam Chi,  khác với những  khác. Tôi  bao giờ hứa suông, những gì  trao  nhất định  là những gì  sở hữu.”
 
Tôi trong lòng bỗng nhiên ngũ vị tạp trần.
 
Tự nhận là  hiểu  nhất, nhưng   hiểu  nhất  chính là .
 
“Những năm qua   yêu đương,  tưởng   hiểu lòng , nhưng  ngờ   là  buông tay .” Anh nâng niu khuôn mặt : “Nam Chi, cuộc đời   nhiều cái chín năm .”
 
“Tôi—” Tôi khó khăn mở miệng, ngàn vạn lời   nhưng   bắt đầu từ .
 
Khoảnh khắc tiếp theo,  lao tới như một con báo hoang, mạnh mẽ và cuồng nhiệt, làm tan vỡ lớp băng lạnh lẽo    thành từng mảnh.
 
Tôi  còn đường lui, như một con cừu non chờ  giết.
 
Hơi thở của  quyến luyến  môi , nóng bỏng và chân thật.
 
Có thứ gì đó lan tỏa nhanh chóng trong lồng n.g.ự.c , giống như pháo hoa.
 
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót véo von dễ , hương hoa cỏ cây tràn  lòng.
 
Trái tim   bao giờ cảm thấy bình yên và mãn nguyện như lúc .
 
Dù  bốn phương đều  thể là nhà, nhưng  khắp chân trời góc bể mới nhận , chỉ nơi tâm an mới là nhà.
 
(Toàn văn )