An Nhiên tỉnh giấc trong căn phòng ngập nắng, rèm kéo kín nên từng vệt sáng vàng hắt tấm ga trải giường màu kem, chiếu lên tấm lưng trần đang ôm cô từ phía .
Lâm Hạo.
Anh vẫn còn ngủ, thở đều đều sát bên tai.
Cằm tì nhẹ lên vai cô, tay ôm lấy eo cô – như thể chỉ cần cô nhúc nhích là sẽ tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô khẽ xoay .
Gương mặt hiện lên ánh sáng ban mai, chút lười biếng, chút dịu dàng, và đặc biệt… chút gì đó khiến tim cô nhói lên.
“Mình đang sống cùng thật …” – cô nghĩ, môi bất giác mỉm .
chỉ cử động nhẹ… thì tay siết eo cô .
“Dậy hả?” – giọng trầm, khàn khàn vì tỉnh – “Chưa cho phép mà…”
Cô ngạc nhiên:
“Cho phép gì?”
“Cho phép em rời khỏi giường .” – mở mắt, ánh sâu hút – “Trừ khi… để làm một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” – cô hỏi, nhưng tim bắt đầu đập nhanh.
Anh .
Chỉ kéo cô sát hơn, hôn nhẹ lên trán, môi trượt dần xuống cánh mũi, khoé môi, cổ… và dừng ở xương quai xanh.
“Buổi sáng hôn hết mới chịu nổi…” – lẩm bẩm, nhẹ nhàng kéo chăn xuống.
Cô vẫn còn khỏa .
Anh vùi đầu n.g.ự.c cô, tay vuốt ve nhẹ nhàng như đang vẽ từng đường nét cơ thể cô trí nhớ.
Không vội vã. Không gấp gáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sep-moi-la-ban-trai-cu-tosu/chuong-22-buoi-sang-diu-dang-khi-moi-cai-cham-deu-la-mot-loi-yeu.html.]
Chỉ mỗi cái chạm đều là một lời yêu nhẹ nhàng.
“Lâm Hạo… em… tỉnh hẳn…” – cô lí nhí.
“Không cần tỉnh. Chỉ cần rên đúng tên là đủ.”
Anh vuốt dọc hông cô, trượt tay xuống giữa hai chân – nơi quen thuộc, ướt mềm.
Cô rên khẽ, cong lưng khi mơn trớn thật chậm.
Từng vòng tròn nhỏ. Từng cái day sâu dịu dàng như ma mị.
“Chỗ … ngoan lắm.” – thì thầm, mắt sáng rực – “Luôn chào đón mỗi khi .”
Và .
Chậm. Rất chậm.
Đến mức cô cảm nhận từng tấc da thịt len lỏi, ma sát, đốt nóng tận đáy lòng.
“Anh vội… vì hôm nay là của riêng chúng .”
Anh hôn cô trong lúc di chuyển – môi ngấu nghiến, nhưng vẫn dịu dàng.
Mỗi cú nhấp đều đều, trầm , khiến cô rên rỉ như mê hoặc.
“Lâm Hạo… em yêu …” – cô run rẩy trong cơn khoái cảm dịu êm.
Anh dừng , cúi sát:
“Anh . Và cũng . Nên sẽ yêu em… bằng cả thể xác lẫn linh hồn.”
Sáng hôm – căn hộ như chìm trong một bản tình ca lời.
Chỉ tiếng thở gấp, tiếng giường khẽ rung… và tiếng hai trái tim đập cùng một nhịp.
Không ai khác. Không thứ gì chen .
Chỉ họ. Và những buổi sáng như thế… lặp mãi mãi.