SAU LY HÔN ÔNG CHỦ THEO VỢ VỪA KHÓC VỪA QUỲ - Chương 147: Không quen biết
Cập nhật lúc: 2025-09-20 16:35:34
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời đó khiến Minh Khê tiện từ chối, đành gật đầu hứa sẽ
liên lạc qua điện thoại.
Sau khi Bạc Tư Niên rời , Minh Khê liền gọi một chiếc xe ba bánh
thẳng tới nghĩa trang.
Nghĩa trang ở quê quy hoạch như thành phố, đều là
mộ đất. Minh Khê bỏ tiền riêng để dựng bia đá cho bà ngoại.
Khi thấy bia mộ của bà ai đó hắt đầy sơn đỏ, cô run lên
vì tức giận.
Cô tìm đến nhà dân gần nghĩa trang để hỏi thăm tình hình.
Nhà quen Minh Khê nhưng nhận bà ngoại cô, cô
là cháu gái liền kể rằng đó là do một trong làng làm. Người đó
bảo là bà ngoại cô thiếu nợ. Họ cũng ngăn cản nhưng tên vốn là
đồ vô , họ dám dây .
Minh Khê từng bà ngoại thiếu nợ gì cả, trong lòng vô
cùng tức tối. việc cấp bách lúc là lau sạch bia mộ.
Cô mượn dụng cụ lau sơn của nhà dân bên cạnh, quỳ bia mộ bà,
lau rơi nước mắt.
Cô cố nén cảm xúc, thì thầm trong lòng:
Bà ơi, con nhất định sẽ đòi công bằng cho bà.
Sau khi xử lý xong, Minh Khê để hai ngàn đồng cho nhà dân, nhờ họ
giúp trông nom mộ phần bà, chuyện gì gọi ngay cho cô.
Nhà đó đương nhiên vui vẻ nhận lời, vốn vì nghèo mới ở nơi .
Cô còn hỏi địa chỉ của tên lưu manh lập tức lên trấn tìm .
Kết quả, còn tìm thì dì Hà hàng xóm gọi điện bảo nhà cô
nhiều tụ tập đòi phá nhà, cả chủ mới mua căn nhà cũng tới
.
Minh Khê vội vàng về.
Khi tới nơi, thấy tụ tập một đám đông, đến cả đồn công an cũng
kinh động.
Vừa thấy Minh Khê, sắc mặt bà chủ nhà trở nên khó coi. Bà :
“Tiểu Khê, chúng là một làng. Trước đây chú cháu cô bán nhà,
mua . Sau đó cô thuê, cũng đồng ý. Không ngờ hai
các bắt tay lừa chúng . Nhà thể tiếp tục cho cô
thuê nữa. Cô mau giải thích rõ là nhà còn liên quan gì tới cô
và chú cô.”
Minh Khê ngơ ngác, hiểu chuyện gì đang xảy . Gì mà cô với
chú cô cùng lừa đảo?
Từ sự việc ở bệnh viện, Chu Hoành Sơn bắt giam, cô
còn gặp ông nữa.
Minh Khê đang định hỏi thì bất ngờ ai đó túm tóc, kéo ngã xuống đất.
“Còn cái gì nữa! Mau trả tiền!”
Một cảnh sát trẻ đang giữ trật tự vội lao lên ngăn : “Có chuyện thì ,
tay đánh !”
Anh cảnh sát là do bà chủ nhà gọi đến, vì đám tụ tập làm
loạn trong căn nhà bà mới mua. Dù đưa giấy tờ nhà nhưng họ vẫn
chịu rời .
Minh Khê ngẩng đầu túm tóc , chính là tên côn đồ
mà bên nghĩa trang nhắc đến.
Cơn giận bùng lên, cô chất vấn: “Có là bôi sơn lên bia
mộ bà ?!”
Tên chẳng hề ý hối , hống hách :
“Tôi bôi đấy thì ? Nếu làm, cô về ? Con tiện
nhân cô với Chu Hoành Sơn thông đồng lừa tiền bà con lối xóm! Đó là
tiền để dưỡng già của tụi !”
Lúc , cảnh sát kể rõ ngọn ngành: Hóa lâu đây,
Chu Hoành Sơn từ lái về một chiếc xe sang, khoe
khoang làm ăn phát tài, xúi giục bà con góp tiền đầu tư để cùng
làm giàu.
Ông còn thề thốt lấy căn nhà làm tài sản thế chấp.
Mọi nhà bán, thấy Minh Khê thuê căn nhà cũng
nghi ngờ gì.
Giờ thì Chu Hoành Sơn biến mất dấu vết.
Thế là đổ dồn Minh Khê, cho rằng cô và Chu Hoành Sơn
cấu kết lừa tiền dân làng.
Đây là tranh chấp dân sự, cảnh sát cũng thể làm gì nếu
tìm Chu Hoành Sơn.
Anh cảnh sát chỉ thể hòa giải, yêu cầu bình tĩnh, đừng đổ
hết lên đầu Minh Khê. Dù chuyện thực chất chẳng liên quan tới
cô.
Một bác trai thắc mắc hỏi: “Vậy nếu bắt Chu Hoành Sơn, chúng
lấy tiền ?”
Anh cảnh sát khó xử đáp: “Nếu ông tiêu hết thì còn hy vọng.
nếu ông tiêu sạch thì cũng chỉ thể tù, còn tiền... thì
lấy nữa.”
Tức thì, khắp nơi vang lên tiếng than.
Có nhiều lớn tuổi, còn sức lao động, tiền dưỡng già
cũng mất sạch. Giờ nếu ốm đau, tiền chữa bệnh, chỉ còn chờ
chết.
Truyện nhà Xua Xim
Một bà thím lăn đất gào : “Đó là tiền mồ hôi nước mắt
của !”
Minh Khê hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Tuy tiền là Chu Hoành Sơn lừa, nhưng vì cô thuê căn nhà nên mới
tạo hiểu lầm dây chuyền .
Cô hỏi: “Chu Hoành Sơn lấy của bao nhiêu tiền?”
Nghe thấy câu hỏi đó, bà con lập tức rạng rỡ, cho rằng hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy/chuong-147-khong-quen-biet.html.]
Nghe Minh Khê làm việc ở Bắc Thành, còn nghiệp đại học, nhất
định là tiền đồ.
Mọi mang giấy vay nợ mà Chu Hoành Sơn .
Minh Khê tính sơ qua, hơn hai mươi hộ dân, tổng cộng gần ba triệu.
Vì rời làng học từ sớm nên cô quen nhiều ở đây.
dáng vẻ lam lũ, quần áo giản dị, gương mặt chân chất của
họ, rõ ràng đều là những lao động cực khổ, tích góp từng đồng để
dưỡng già – mà giờ mất sạch.
Minh Khê mím môi: “Bác trai bác gái, tiền ... cháu sẽ Chu
Hoành Sơn trả. nếu ông tiếp tục lừa
thì liên quan gì đến cháu nữa ạ.”
Anh cảnh sát thêm: “Chuyện của Chu Hoành Sơn chúng
làm thành điển hình, tuyên truyền khắp trấn. Không ai lừa thêm nữa
.”
Mọi vui mừng: “Được , cô lấy tiền trả chúng .”
Minh Khê khó xử: “Cháu hiện tại tiền mặt. Phải về Bắc
Thành bán nhà lấy tiền mới lo .”
Căn hộ của cô vẫn còn đang trả góp, nếu bán thì trừ nợ thể còn
1,8 triệu. Số còn đành làm trả dần.
Nghe , bà con lập tức phản đối:
“Cô gái , trả tiền bảo bán nhà. Cô định lừa chúng đấy
?”
Tên lưu manh khi nãy châm ngòi: “Chẳng trách , chẳng một
giuộc với Chu Hoành Sơn đấy thôi? Con nhỏ cũng là đồ lừa đảo!”
Lúc , đám bắt đầu xô đẩy, cả cảnh sát cũng cản
nổi.
Thấy tình hình hỗn loạn, Minh Khê vội tìm ghế nhựa lên, lớn tiếng:
“Mọi đừng ồn nữa!”
Không gian lập tức yên lặng.
“Làm loạn lấy tiền ?” – Cô khắp – “Tôi
hứa thì nhất định sẽ trả.”
Minh Khê da trắng, mặt xinh, rõ ràng khác biệt với dân làng. Cô
chuyện dứt khoát, khiến tin tưởng.
Một thím : “Vậy cô cho chúng thời gian cụ thể, bao giờ thì
tiền?”
Minh Khê áy náy: “Cháu thể hứa ngày cụ thể, nhưng cháu sẽ cố
gắng nhanh nhất.”
Nhà thể bán ngay, mà còn thiếu một trăm vạn nữa. Cô làm
mới thể trả tiếp.
Tên lưu manh : “Các con nhỏ lừa . Đừng tưởng
nó là lừa ai. Đợi nó về thành phố biến mất thì
làm gì?”
Mọi bắt đầu xôn xao.
Minh Khê phát hiện, mỗi hỗn loạn đều là do tên kích động. Mà
nãy giờ hề đưa giấy nợ.
Cô liền hỏi: “Chu Hoành Sơn vay tiền ?”
Hắn lập tức đáp: “Có chứ.”
“Bao nhiêu?”
Hắn đảo mắt: “Tám mươi vạn!”
Minh Khê tin. Người bên nghĩa trang lười biếng, chẳng
làm gì, lấy tám mươi vạn? Rõ ràng ăn chặn.
“Giấy nợ ?”
Hắn chẳng gì, trống : “Không , tám mươi là tám
mươi.”
“Chỉ suông là ?”
Minh Khê sang cảnh sát: “Anh ơi, bôi sơn lên mộ bà .
Tôi bằng chứng và nhân chứng, báo án. Còn về khoản tiền,
nghi ngờ hề Chu Hoành Sơn lừa. Chắc là nhân cơ hội
vòi tiền thôi.”
Bị vạch trần, tên lưu manh hổ hóa giận. Bỏ ngoài tai cả sự hiện diện
của cảnh sát, lao tới túm tóc Minh Khê, định đập đầu cô tường.
Mọi kịp phản ứng.
Tóc kéo đau điếng, Minh Khê nhắm chặt mắt, sẵn sàng chuẩn chịu
va đập.
“Bộp!”
Tiếng va chạm vang lên, nhưng hề đau như tưởng tượng.
Một mùi hương quen thuộc bao lấy cô. Minh Khê phản xạ mở mắt,
ngẩng lên liền thấy chiếc cằm rắn rỏi của một đàn ông.
Đầu cô vẫn còn ong ong, ngước lên chạm ánh mắt đen láy sâu
thẳm – cô ngỡ hoa mắt.
—Sao Phó Tư Yến mặt ở đây?!
Cô theo phản xạ lùi , nhưng kéo về phía , ôm
gọn trong lòng.
Tên lưu manh cảnh sát vật xuống, ghì chặt đất.
Anh cảnh sát hỏi: “Cần gọi cấp cứu ?”
Minh Khê đầu còn choáng, nhưng đến nỗi nghiêm trọng, liền
lắc đầu: “Không cần.”
Anh cảnh sát định áp giải tên côn đồ , đàn ông bên cạnh,
sang hỏi Minh Khê: “Cô quen ?”
“Quen.”
“Không quen.”
Hai giọng cùng lúc vang lên.
Ngay lập tức, sắc mặt Phó Tư Yến tối sầm, bàn tay thả bên hông siết
chặt đến trắng bệch đốt ngón tay.
Anh cảm thấy đúng là tự chuốc khổ .