Tô Niệm theo địa chỉ Vương Kỳ , một   đến.
Có bài học  ,   Tô Niệm  một , để tránh làm kinh động Vương Hải,  hỏi  gì.
Địa điểm khá xa, ở ngoại ô.
Nghe ý của Vương Kỳ, Vương Hải dường như  đưa Vương Kỳ  nước ngoài,  đó từ Bắc Thành  xe đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh khác ở rìa, từ đó  nhiều cách để rời .
Đợi Tô Niệm đến nơi, trời  tối đen.
Khu ngoại ô  cũng  vài ngôi nhà, và Vương Hải lúc  đang đưa Vương Kỳ ở trong một ngôi trường bỏ hoang, chờ đợi để rời .
Tô Niệm đến cổng, theo lời Vương Kỳ, chui qua một cái lỗ hổng  bức tường phía .
Bên trong  bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc khắp nơi, quả thực là một nơi  để ẩn náu.
Cô nhận từng chữ  từng phòng học,  cuối cùng cũng tìm thấy phòng học thứ ba.
Trong phòng học, một bóng  cao lớn nhưng  còng lưng, Tô Niệm    nhận , đó chính là Vương Hải.
Nhiều năm như , vẻ ngoài của Vương Hải hầu như   đổi, chỉ là lưng  còn thẳng như , như thể  cuộc sống đè nặng.
Cô với trái tim hồi hộp, từ từ gõ cửa.
Vương Hải lập tức cảnh giác  , tay   còn nắm một cây gậy thô, trừng mắt  chằm chằm  cửa.
Nhìn thấy Tô Niệm, biểu cảm của Vương Hải thật muôn màu muôn vẻ,    thể ngờ Tô Niệm  tìm  đến đây.
"Cô......"
Tô Niệm  lên tiếng : "Chú Vương Hải,  lâu  gặp."
Vương Hải kinh ngạc : "Sao cô  ở đây?"
Tô Niệm còn  trả lời, Vương Kỳ  nhanh chóng lên tiếng.
"Là con." Vương Kỳ , "Bố, là con gọi chị Tô Niệm đến."
"Kỳ Kỳ con điên  ?" Vương Hải giận dữ : "Bố  với con những gì, con quên hết   ?"
"Con  quên." Vương Kỳ  dậy kích động : "Chính vì  quên, con mới gọi chị Tô Niệm đến, bố   đưa con  nước ngoài    về nữa,  chị Tô Niệm  làm , tại  bố  thể  cho chị   năm đó  xảy  chuyện gì, và chuyện đó  liên quan đến bố ? Bố......"
Vương Kỳ  nức nở : "Con    một  bố là kẻ g.i.ế.c , bố  thể vì hạnh phúc của gia đình nhỏ chúng  mà phá hoại hạnh phúc của gia đình  khác, con ngưỡng mộ bố như , nhưng bố thì ?"
Vương Kỳ : "Bố, nếu bố thực sự  làm, hãy  rõ với chị Tô Niệm, để chị  hiểu rõ sự thật, cũng để con yên tâm   ?"
Rõ ràng Vương Kỳ  nghĩ  chuyện quá đơn giản.
Nếu chuyện năm đó thực sự đơn giản như , Vương Hải cũng sẽ  trốn nhiều năm như ,   đến cảnh sát và những vụ án liên quan đến năm đó, liền sợ hãi run rẩy.
Vương Hải   gì, cây gậy trong tay   vẫn nắm chặt, đôi mắt như sói đói, rõ ràng là chuẩn  tấn công bất cứ lúc nào.
Tô Niệm  Vương Hải  định để cô , như  hành tung của cô sẽ  lộ, ánh mắt  rõ ràng là  nảy sinh sát ý.
Tô Niệm  sợ hãi, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, : "Chú Vương Hải,  lâu  gặp."
Vương Hải  thấy cách xưng hô , cả  sững , như thể  về thời gian , khi đó Tô Niệm bé nhỏ cũng nhiệt tình gọi   là 'chú Vương Hải' như ,  hề  chút kiêu căng của tiểu thư nhà giàu.
Cũng  như những  giàu  khác, mắt mọc  đỉnh đầu, coi thường  khác.
Anh   đây thực sự  thích Tô Niệm,  lẽ vì  con gái,   coi Tô Niệm, cô bé lễ phép và  giáo dục như , là hình ảnh thu nhỏ của con gái , cảm thấy con gái  lớn lên, cũng sẽ  như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe/chuong-805-cau-xin.html.]
 bây giờ......
Vương Hải nới lỏng tay cầm gậy, : "Cô  ."
Để cô ,  là lòng  cuối cùng của Vương Hải.
Nếu ,   nên đánh cô bất tỉnh, ném xuống sông.
    đánh giá quá cao bản ,    thể  tay, đặc biệt đối tượng  là cô bé nhỏ ngày xưa cứ đuổi theo gọi chú chú chú.
Vương Hải : "Cô đừng tìm  nữa,    gì cả, nếu cô    tổn thương, thì mau  ."
Tô Niệm lên tiếng: "Chú Vương Hải, cháu chỉ   sự thật, xin chú,  cho cháu , bố cháu...... rốt cuộc là chuyện gì?"
Chuyện cũ  nhắc , Vương Hải giật .
Kèm theo đó, là sự áy náy như núi đổ.
 bây giờ,   cũng là một  cha  bảo vệ con gái, và là một  con  phụng dưỡng  già.
Anh   thể, cũng  thể   sự thật.
Vương Hải cứng rắn, giơ gậy chỉ  Tô Niệm : "Tiểu thư,  chỉ cho cô năm phút, nếu cô cố chấp  ——"
Anh  dừng , ánh mắt hung dữ rõ ràng, : "Đừng trách   khách khí với cô."
Tô Niệm đương nhiên sẽ  .
Vương Hải  thể để  , điều đó cho thấy lương tâm của   vẫn  mất .
Năm đó chắc hẳn cũng vì cứu con gái, mới nhất thời hồ đồ, là con gái của nạn nhân, Tô Niệm sẽ  tha thứ cho  , nhưng cô  thể hiểu, cảm giác bất lực khi yêu con tha thiết.
Cô dù thế nào cũng   một sự thật.
"Chú Vương Hải,   sự thật cháu sẽ  ." Tô Niệm kiên định .
"Xem  cô là  ăn rượu mời   ăn rượu phạt !"
Vương Hải  xong, đột nhiên vung cây gậy trong tay,  xông về phía Tô Niệm.
"A......!"
Vương Kỳ bên cạnh sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên ôm lấy cánh tay Vương Hải,  lớn : "Bố bố...... bố  thể, xin bố đừng làm hại  khác......"
Vương Hải bất lực  con gái, đứa trẻ ngốc , lẽ nào   nếu  làm hại  khác,     sẽ  thể bảo vệ con bé nữa.
Vương Kỳ  : "Chị Tô Niệm còn cứu con.."""“....Bạn  thể đối xử với cô  như ......”
Vương Hải đầy vẻ bất lực, đành : “Cô mau  , nể mặt Kỳ Kỳ,  sẽ  làm hại cô, nhưng đại tiểu thư cô đừng ép ......”
Tô Niệm vẫn  tại chỗ,   gì nhưng cũng thể hiện quyết tâm của .
Cô  đến gần sự thật như  , làm   thể cứ thế rời .
Nếu , bố sẽ c.h.ế.t  nhắm mắt......
Vương Kỳ  đôi mắt đỏ hoe của Tô Niệm, trong lòng  chút khó chịu, khuyên nhủ: “Bố ơi, bố  cho chị Tô Niệm   ? Bố  cho chị ,  chúng  ......   ạ?”
Vương Hải im lặng, Vương Kỳ cũng  bố  đầy mong đợi, hỏi ông.
“Bố ơi, bố      thể   lương tâm ? Gia đình chị Tô Niệm đối xử với chúng   như , tại  bố  thể   sự thật...... Nếu bố của chị Tô Niệm thật sự   khác hại, thì thật đáng thương, bố càng nên  cho chị Tô Niệm, chứ   để chị   lừa dối,   gì cả.”
Tô Niệm cũng rưng rưng nước mắt, cô  Vương Hải, đột nhiên ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất,  : “Chú Vương Hải, cháu cầu xin chú, hãy  cho cháu sự thật ......”