Nói xong, Ôn Dĩnh  đó đắc ý, chờ đợi Minh Khê hỏi han về chuyện đính hôn.
Không ngờ cô chỉ nhàn nhạt đáp :
“Được thôi, Ôn tiểu thư hãy  rõ nhu cầu của cô .”
Ôn Dĩnh: “…”
Sao cô  chẳng tỏ  quan tâm chút nào thế?
Vậy thì cô  còn   gì về chuyện Phó Tư Yến  hội đồng quản trị phế truất nữa chứ?
Cô  tức tối:
“Cô vội vàng cái gì? Chẳng lẽ sợ   trả nổi tiền cho cô chắc?”
Minh Khê mỉm :
“Có nhu cầu thì  nhất nên đến quán cà phê  chuyện.”
Với khách hàng bình thường, dĩ nhiên Minh Khê sẽ   kiểu đó.
 với Ôn Dĩnh –   nhiều  giở trò hãm hại cô – thì chẳng cần  khách sáo.
 
Ôn Dĩnh tất nhiên  chịu rời , dù  hôm nay cô  đến cũng   để đặt may váy cưới thật.
Làm  cô   thể mặc lễ phục do Minh Khê thiết kế chứ… nghĩ thôi  thấy nghẹn!
“Đã  là   đặt may!” Minh Khê  nhướng mày:
“Ở đây nếu đặt may,  đặt cọc  theo tỷ lệ nhất định.” Ôn Dĩnh: “… Bao nhiêu?”
“Mười phần trăm.”
Mấy chục vạn tệ chẳng là gì, Ôn Dĩnh quẹt thẻ ngay, còn cố tình : “Váy làm xong thì cứ gửi thẳng đến tập đoàn Phó thị, khoản còn  để Phó thị thanh toán.”
Cô   tin –  như  mà Minh Khê vẫn giữ nổi bình tĩnh. Không ngờ Minh Khê mỉm :
“Được,  thành vấn đề, Ôn tiểu thư.” Chân mày cô  hề nhíu lấy một .
Ôn Dĩnh cuối cùng cũng  nhịn  nữa.
Không thể cô  tiếp lời thì Minh Khê cũng im re chứ!
Cô  hắng giọng:
“Thưa Thượng Quan tiểu thư, hôm nay bên Phó thị  biến động nhân sự lớn, cô  ?”
Minh Khê ngẩng đầu:
“Ôn tiểu thư thích màu trắng  màu đỏ?” Ôn Dĩnh sững , nghiến răng nghiến lợi.
Cái đồ tiện nhân , rõ ràng là đang cố tình  !
“Tuỳ , làm hai mẫu cũng ,  trả tiền cả. Đến lúc đó chọn một cái.”
 
Minh Khê ghi chép xong,  dậy chậm rãi :
“Khoảng một tuần nữa  sẽ gửi bản thiết kế cho cô. Xin  , bản thiết kế  thể chỉnh sửa theo yêu cầu, nhưng  nhận trả hàng. Nếu huỷ, tiền đặt cọc   .”
Điều    là ép buộc.
Dù  bản thiết kế đôi khi còn  giá trị hơn cả chiếc váy.
Quan trọng là hai bên đều đồng thuận, sẽ  xảy  mâu thuẫn.
Ôn Dĩnh thấy Minh Khê định rời ,  chút bối rối, vội gọi : “Đứng !”
Minh Khê  đầu,  cô  một cách thản nhiên: “Còn chuyện gì , Ôn tiểu thư?”
Ôn Dĩnh ngẩng cao đầu, hùng hồn tuyên bố:
“Cô đừng giả vờ bình tĩnh nữa. Tôi sắp cưới Phó Tư Yến !”
Minh Khê đáp :
“Không  Ôn tiểu thư  từng  câu chuyện ‘Sói đến ’ ?” Sắc mặt Ôn Dĩnh lập tức  đổi.
Cái con tiện , đang mỉa mai cô   dối ?
Cô  cắn răng,  tiếp:
“Phó Tư Yến   bãi nhiệm ,  còn là Tổng giám đốc Phó thị nữa, cô  ?”
Minh Khê   gì.
“Lần  điều tra cho thấy   cấu kết lợi ích với nhà họ Ôn chúng , hơn nữa việc huỷ hợp tác khu Đông Phương Hoa Uyển cũng là do   bốc đồng, hội đồng cấp cao nhất trí bỏ phiếu phế truất  .”
Ánh mắt Ôn Dĩnh dán chặt lên Minh Khê:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe/chuong-479-su-tu-tin-do-nguoi-dan-ong-cua-toi-mang-lai.html.]
“Chỉ  … mới cứu   !”
Mặc dù Bạc Tư Niên là kẻ âm hiểm, nhưng     lừa cô . Thậm chí Văn Kỳ cũng bảo đảm sẽ thuyết phục Phó Tư Yến cưới cô .
 
Văn Kỳ nhất định sẽ  để Phó Tư Yến  thằng con riêng đó hất cẳng!
“Ôn tiểu thư,  đây  nghĩ cô thông minh lắm cơ.” Minh Khê khẽ :
“Bạc Tư Niên  với cô rằng chỉ cần cô và Phó Tư Yến kết hôn,  rõ chuyện Đông Phương Hoa Uyển chỉ là hiểu lầm thì  chuyện sẽ , đúng ?”
“Làm  cô  ?” Ôn Dĩnh nghi ngờ  cô.
Minh Khê khoanh tay  ngực,  đổi tư thế, thong dong :
“Hắn  còn  rằng  khi kết hôn, cô  thể mua  cổ phần Phó thị, như  mối quan hệ giữa hai   còn mang tính lợi ích, sẽ   coi là vi phạm luật, đúng ?”
“Cô gài máy  lén  ?!”
Ôn Dĩnh tái mặt, bắt đầu hoài nghi   Minh Khê  cài thiết   trộm cô .
Dù lời  giống nguyên văn, nhưng ý thì   trúng.
Minh Khê   giải thích với cô , chỉ nhếch môi  nhạt: “Cô nên từ bỏ , Tư Yến sẽ  đồng ý với cô .”
Ôn Dĩnh tức tối:
“Cô đang ghen tị với  ? Tôi và   môn đăng hộ đối, cưới  là mạnh kết hợp với mạnh. Tôi chắc chắn sẽ là hậu thuẫn vững chắc cho sự nghiệp của  . Sao    từ chối ?”
Minh Khê vuốt tóc, chậm rãi đáp:
“Chính vì Tư Yến  thông minh, nên sẽ  nhảy  cái bẫy ngớ ngẩn đó.”
Những năm qua, khi theo cha làm thương mại quốc tế, cô cũng học   ít điều.
Cha cô lo cô   kinh nghiệm, sẽ    lợi dụng.
Thương mại quốc tế vốn phức tạp và hiểm độc hơn thị trường nội địa  nhiều.
 
Chiêu  của Bạc Tư Niên rõ ràng là một cái bẫy – chứ   giúp đỡ gì hết.
Lý do   đưa  đường lui  chỉ  hai:
Một là, với năng lực hiện tại,   thể nuốt trọn Phó thị.
Hai là, nếu Phó Tư Yến đồng ý cưới Ôn Dĩnh, chẳng khác nào tự nhận  sai.
Đến lúc đó,  chỉ cần đợi thời cơ, là  thể lấy cớ lật ngược  tất cả, hất cẳng Phó Tư Yến một cách danh chính ngôn thuận.
Ôn Dĩnh đúng là ngu ngốc đến mức    biến thành con rối mà  !
Có lẽ do mê  nên đánh mất lý trí, ngay cả đầu óc từng tỉnh táo của Ôn Dĩnh cũng  che mờ.
Cô  siết chặt tay, móng tay cắm  lòng bàn tay, nghiến răng: “Rốt cuộc cô  ý gì? Nói rõ ràng cho !”
Minh Khê mỉm  hờ hững:
“Tôi chỉ   là –  những giấc mộng, nên đợi nó lớn thêm chút  hẵng mơ tiếp. Nếu thực sự  đám cưới, đến lúc đó hãy gửi thiệp mời cho ,  hẵng khoe khoang cũng  muộn.”
Cô  cần  vạch trần mưu kế của Bạc Tư Niên, tránh rút dây động rừng.
“Ôn tiểu thư,  tiễn.” Sắc mặt Ôn Dĩnh lạnh hẳn :
“Cô lấy gì mà chắc chắn như ? Dựa   tin rằng Phó Tư Yến sẽ  cưới ?”
Minh Khê  bước  tới cửa,   thì dừng chân , mỉm : “Dựa  sự tự tin mà  đàn ông của   cho .”
Phó Tư Yến từng  – bảo cô hãy tin tưởng .
Một  như cô, còn  thấu  chuyện , lẽ nào Phó Tư Yến   ?
 
Điều duy nhất cô cần làm, chính là – tin tưởng  .
Ôn Dĩnh thấy Minh Khê  mất, tức đến nỗi dậm chân tại chỗ,  yên tâm, lập tức gọi cho Văn Kỳ.
Văn Kỳ  xong, liên tục dỗ dành:
“Tiểu Dĩnh , trong lòng bác chỉ nhận cháu làm con dâu. Yên tâm , bác nhất định sẽ giúp cháu thuyết phục Tư Yến.”
Ôn Dĩnh  , tâm trạng mới dễ chịu hơn đôi chút: “Cảm ơn .”
“Khách sáo gì chứ. Trong bụng cháu còn đang mang cốt nhục của nhà chúng . Thằng ranh Tư Yến mà dám  nhận cháu, bác là  đầu tiên đánh c.h.ế.t nó!”
Ôn Dĩnh cảm thấy Văn Kỳ càng ngày càng “thức thời”. Câu nào cũng  tai  lòng.
Tất cả đều là nhờ giáo sư chỉ dạy.
Văn Kỳ  hỏi:
“ mà tiểu Dĩnh , Tư Yến nó vẫn  chịu thừa nhận đứa bé. Ngay cả với bác, nó cũng   thật. Cháu  thật cho bác , rốt cuộc hai đứa xảy  chuyện đó từ khi nào ?”