Con gái Vương Hải năm nay mới hơn hai mươi tuổi, còn  non nớt, lúc  cô  mặc một chiếc áo khoác  mũ màu đen trùm kín .
Ra khỏi cầu thang, cô  còn  trái  , xác nhận    khả nghi nào, cô  mới  về phía một chiếc xe màu trắng đậu cách đó  xa.
Tô Niệm  thấy tài xế trong chiếc xe trắng : "Có   cuối 3368 ?"
Con gái Vương Hải gật đầu, : "Là ."
"Lên xe ." Tài xế .
Có vẻ như con gái Vương Hải gọi xe dù, Tô Niệm vội vàng lái chiếc xe của  đang đậu trong bóng tối.
Xe của cô  màu đen, đèn  chỉnh  tối, lái trong dòng xe cũng  dễ  phát hiện.
Chiếc xe phía  dần dần  về phía khu vực hẻo lánh.
Tô Niệm cẩn thận giữ  cách,  tắt đèn xe,  để tài xế phát hiện.
Chỉ là  khi xe   một đoạn ở khu vực hẻo lánh, Tô Niệm đột nhiên mất dấu ở ngã ba.
Vì sợ  phát hiện,  cách giữ  xa, Tô Niệm đành  dừng xe bên đường, đeo túi nhỏ xuống xe xem dấu lốp để xác định tuyến đường.
May mắn , những con đường nông thôn  đều  thẳng một mạch,  dễ  mất dấu, Tô Niệm  vài bước về phía   xác định  tuyến đường,  đó lên xe , khởi động xe và  theo.
Ai ngờ,    vài bước,  thấy chiếc xe trắng đó, may mà Tô Niệm lái xe điện  phát  tiếng động cơ, cộng thêm  bật đèn, nên mới   phát hiện.
Cô  cẩn thận dừng xe , lúc  càng hòa  màn đêm,  đến gần thì  dễ phát hiện.
Chỉ là chiếc xe phía  đậu ở đó,   tại     chút nào.
Thì   đó tài xế xe phía  thấy cô gái nhỏ đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt   .
Anh  bèn bắt đầu trêu chọc: "Cô bé   muộn thế ?"
Vương Kỳ, con gái Vương Hải,  cẩn trọng, : "Tôi  tìm bố ."
"Tìm bố?" Tài xế  một tiếng, "Muộn thế  , bố  về nhà, ở ngoài là chơi  làm gì?"
Vương Kỳ    chuyện với tài xế lắm, đặc biệt là khi    trông  biến thái,  đáng sợ.
Cô    dám  để ý, sợ tài xế tức giận, cúi đầu  nhỏ: "Bố  đang làm việc."
"Ồ, bố cô thật sự nỡ để cô gái xinh  như cô  ngoài tìm ông  muộn thế , cũng quá vô tâm ."
Khi tài xế  câu , mắt   đường phía , mà  chuyên chú  chằm chằm  n.g.ự.c cô gái,  dâm đãng.
Cô gái  bắt đầu sợ hãi.
Cô  cúi đầu nghịch điện thoại trong tay,  nhắn tin cho bố .
Vừa mới gõ  vài chữ,  kịp nhấn gửi, tài xế đột nhiên tăng tốc  phanh gấp, đầu Vương Kỳ đập  lưng ghế , điện thoại trong tay cũng rơi xuống.
"A..." Cô  khẽ kêu đau một tiếng.
Tài xế giả vờ : "Cô bé   chứ?"
Vương Kỳ ôm trán,  đau, nhưng   dám  tài xế, bèn nhíu mày : "...Không ."
"Được,   lái chậm ." Tài xế .
Vương Kỳ bình tĩnh , bắt đầu tìm điện thoại của , cúi đầu  thì thấy điện thoại  trượt xuống ghế phía .
Cô  cố gắng cúi  xuống nhặt, nhưng khi xe di chuyển, điện thoại cứ trượt về phía .
Có vẻ như nếu tài xế  dừng xe, cô  sẽ  nhặt  điện thoại.
Cô  cẩn thận : "Thưa bác tài, làm ơn dừng xe   ,   nhặt điện thoại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe-omuh/chuong-770-hai.html.]
Tài xế tỏ vẻ bất tiện : "Chỗ   camera,  thể dừng xe, sẽ  phạt."
Vương Kỳ   ở phía , làm   đoạn đường   camera  , nhưng cô   phía  ngày càng tối, bên  vẫn còn chút ánh sáng, đột nhiên  sợ hãi.
"Thưa bác tài,  là bác cứ dừng  ..." Vương Kỳ  nhỏ, giọng   tự tin lắm.
"Ôi, cô bé ,  mà phiền phức thế." Tài xế nhíu mày : "Có  dừng xe ở đây  phạt bao nhiêu ,    đợi lát nữa, chứ    cho cô nhặt ."
Vương Kỳ trong lòng  sợ hãi,  cầm điện thoại mới  cảm giác an .
Hơn nữa cô   bố đến đón .
Cô  hít một  thật sâu,   mở miệng, "Thưa bác tài, nếu  phạt, tiền  trả giúp bác  ? Tôi sợ bố  gọi điện, nếu    , ông   thể sẽ lo lắng."
Theo lý mà , Vương Kỳ  yêu cầu như , tài xế dù  cũng nên dừng .
 tài xế mặt đầy khó chịu : "Tiền phạt cô trả,  điểm thì , cô  thể giúp  trừ ? Cô   vạn nhất  trừ điểm  phiền phức ."
"Tôi..."
Vương Kỳ  định mở miệng,   tài xế ngắt lời một cách thiếu kiên nhẫn.
"Tôi chỉ còn một điểm thôi,  thể trừ nữa, trừ  còn  học, tiền công mất việc và tiền phạt của  mấy ngày đó, chi phí thi , cộng   lên đến vạn, cô đền  hết ?"
"..."
Lúc  Vương Kỳ   nên lời, nếu  đền vạn thì cô  thật sự  nỡ.
Cô   dám , thỏa hiệp : "Vậy , đợi bác đến đoạn đường tiện lợi hơn  hãy dừng xe."
Giữa chừng điện thoại của Vương Kỳ ở  ghế.
Tài xế    đang đợi , hẳn là   tính toán, sẽ  làm gì thiếu lý trí.
Sau khi xe chạy  một đoạn, Vương Kỳ thấy tài xế tắt định vị điện thoại, trong lòng  cảnh giác.
"Thưa bác tài,   tuyến đường  ?" Cô  hỏi.
"Đương nhiên ." Tài xế .
"Tôi thấy hình như   ở đây."
Vương Kỳ nhớ   đó  xem bản đồ điện thoại,  giống nơi hẻo lánh như , nơi   chỉ hẻo lánh, xung quanh còn   một chiếc xe nào, trông càng đáng sợ hơn.
Vương Kỳ vội vàng : "Thưa bác tài, bác  thể mở định vị mà  gửi cho bác ? Tôi  xem tuyến đường."
"Cô  phiền  !" Tài xế đột nhiên quát Vương Kỳ, "Đoạn đường   nhắm mắt cũng lái , nhà  ở gần đây, quen thuộc hơn cô cả trăm , đương nhiên  chỗ nào nhanh nhất để đến."
Vương Kỳ còn  , nhưng thấy vẻ mặt hung dữ của tài xế, cũng  dám mở miệng.
Cô  im lặng  yên, cầu nguyện tài xế   là  ,   thể sớm gặp bố.
 môi trường xung quanh vẫn khiến cô  cảm thấy khó chịu trong lòng, bố cô    chọn một nơi hẻo lánh như , ông  rõ ràng    nhát gan...
Tài xế lái một đoạn đường  mới dừng xe .
"Cô bé,    lấy điện thoại ?" Anh  hỏi.
Vương Kỳ thấy tài xế cứ  chằm chằm  phần  cổ ,  cứ  ở ghế lái  rời , cô   sợ hãi : "Thưa bác tài, bác  thể giúp  nhặt  ?"
"Tôi giúp cô nhặt?" Tài xế dường như  phát hiện ý đồ của Vương Kỳ, cũng  phản đối gật đầu : "Được thôi."
Anh   xổm xuống, sờ soạng  ghế xe,  : "Không  , cô bé, tay  to quá,  với tới điện thoại của cô, cô tự  làm ."
Lúc , điện thoại của Vương Kỳ  rung lên, chắc là bố cô .
Cô   còn cách nào khác, đành  cứng rắn mở cửa xuống xe.