\u0011Tô Niệm còn  kịp phản ứng,    đẩy xuống nước, phía  là cống thoát nước, Tô Niệm  thể chống  việc   dòng nước đẩy  ngày càng xa.
Từ Nghiên Ngọc  tính toán kỹ.
Anh  vị trí cống thoát nước, Tô Niệm bơi giỏi,  cũng .
Lúc ở trong làng,   đích  dạy,  chỉ dạy Tô Niệm bơi mà còn dạy Tô Niệm b.ắ.n cung, võ thuật đơn giản và các kỹ năng tự vệ khác để bảo vệ mạng sống, mục đích là để Tô Niệm khi gặp nguy hiểm,  khả năng tự bảo vệ .
Tô Niệm  nước đẩy   nhanh, mơ hồ  thấy tiếng phù thủy léo nhéo  bờ,  đó là tiếng rên rỉ của đàn ông,   còn tiếng đàn ông nữa.
Trong lòng cô  hoảng sợ,  Từ Nghiên Ngọc   thể   phát hiện, Tô Niệm vung tay  bơi ngược , nhưng  thể chống  sức cản lớn của nước.
Cống thoát nước trong núi đôi khi gặp mưa thì như lũ lụt, đừng  là Tô Niệm, ngay cả vận động viên bơi lội trưởng thành  thể lực , về cơ bản cũng  thể bơi ngược .
Tô Niệm cuối cùng mệt mỏi, trực tiếp buông tay trôi nổi  mặt nước, trôi theo hướng dòng chảy.
Cứ thế trôi, đến khi mở mắt   nữa, cô   trong một căn nhà tranh.
Tô Niệm hoảng hốt, tưởng    bắt về.
Lúc , một ông lão hiền từ bước đến, "Cô gái, cô tỉnh ? Có  uống nước ?"
Ông lão đưa một cái bình nước, ánh mắt chân thành.
Người   nét mặt chất phác của  miền núi,  gian xảo như phù thủy, Tô Niệm từ từ hạ cảnh giác, nhưng cũng    buông lỏng.
Cô nhận nước của ông lão, nhưng  uống, mà hỏi, "Ông ơi, xin hỏi đây là  ạ?"
"Đây là núi Nam Di đó." Ông lão .
Núi Nam Di?
Vậy là   khỏi khu vực hẻm núi,  đến một ngọn núi khác .
Trước đây Từ Nghiên Ngọc  cứu viện khó khăn chính là ý , ở đây núi nối núi,  hoang vu  , căn bản   tín hiệu  thiết  liên lạc gì, đợi cô  ngoài tìm   báo cảnh sát, ước chừng  là bảy tám ngày .
Hơn nữa từ trường ở đây mất cân bằng,  thể lái trực thăng , chỉ  thể  bộ,  đợi  núi,  mất bảy tám ngày,   nửa tháng, phù thủy  dọn dẹp sạch sẽ hết .
Tộc Vu thuật chọn thung lũng  chắc cũng  tốn  nhiều công sức.
Lúc  ông lão bưng đến một đĩa thịt rừng,  nướng xong, tỏa mùi thơm, ông tự  xé một miếng ăn ,  mới đưa cho Tô Niệm.
Tô Niệm khá  ơn, xem  ông lão    sự lo lắng của , tự  ăn một miếng , như  sẽ  lo thức ăn  độc  .
Lúc  cô thực sự cảm thấy  đói bụng, viên thuốc  ba ngày cũng cần  ăn, nhưng phù thủy để thanh lọc cơ thể cô,  cho cô nhịn ăn, lúc  trôi nổi nửa đêm, cô chỉ cảm thấy thèm ăn tăng lên, và  khách khí, cầm một miếng thịt lớn ăn  bụng."""Bụng  chút ấm áp, Tô Niệm nhận thấy sự  đổi của cơ thể vẫn  rõ ràng.
Ăn miếng thịt lớn như  mà  buồn nôn, thậm chí cô còn  ăn thêm vài miếng nữa.
Không    là tác dụng thần kỳ của viên thuốc  , ông lão thấy cô  no,  xé hai miếng thịt lớn  nướng chín  giá xuống, đưa cho Tô Niệm.
Rồi : "Cô gái cứ ăn thoải mái , đừng ngại, trong núi nhiều đồ rừng lắm,  còn nhiều lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe-omuh/chuong-746-danh.html.]
Tô Niệm cũng  khách sáo với ông lão, ăn thịt ngấu nghiến  uống chút nước suối, cảm thấy cả  như  tái sinh.
Ăn no uống đủ mới  sức nghĩ cách, nếu  với thể lực của cô, căn bản    mấy bước.
Cô hỏi ông lão: "Ông  ở đây cách Vu Cốc Sơn bao xa ?"
Ông lão  thấy ba chữ 'Vu Cốc Sơn' thì sắc mặt đột nhiên  đổi,  còn vẻ  thiện như  nãy, nhướng đôi lông mày rậm hỏi: "Cô hỏi cái  làm gì? Cô là  Vu Cốc Sơn ?"
Tô Niệm thấy ông lão như biến thành  khác, trong tay thậm chí còn cầm con d.a.o gọt thịt, trong lòng đoán,   ông lão coi cô là phù thủy ...
Cô mở miệng giải thích: "Cháu đến tìm bạn cháu, bạn cháu vẫn ở đó, cháu   đưa bạn  về."
Nghe Tô Niệm  , tay ông lão đang cầm d.a.o gọt thịt nới lỏng ,  : "Cô cứ   ngoài , từ đây   ngoài  ba ngày là  thể  khỏi núi, nếu  Vu Cốc Sơn với thể lực của cô thì ít nhất  mất bốn năm ngày, chi bằng  ngoài tìm cứu viện sẽ nhanh hơn."
Tô Niệm  ăn no uống đủ,  dậy tháo chiếc vòng tay vàng  tay đưa cho ông lão, : "Ông ơi, ông cầm cái  , nếu  ngoài  thể đổi lấy ít tiền mua đồ dùng hàng ngày."
Ông lão vội vàng từ chối, Tô Niệm kiên quyết nhét  tay ông,  sợ ông   ở cửa hàng lừa, cô  với ông: "Cái  là vàng đặc, nặng sáu mươi hai gram, giá thị trường hiện tại là hơn bốn trăm, ông đổi thì  đổi theo giá  nhé."
Ông lão   chiếc vòng tay  trị giá hơn hai vạn tệ, càng  , liên tục : "Tôi  cần , đồ dùng hàng ngày của  đều đổi bằng đồ rừng,  tay  chân thì  sợ đói, cô gái đồ quý giá  cô cứ giữ lấy ."
"Ông ơi, cái   đáng gì cả, loại trang sức  cháu   nhiều, cảm ơn ông  cứu cháu, ông cứ giữ lấy phòng khi cần, nếu ông  nhận, cháu sẽ  yên lòng."
 ông lão một mực kiên quyết  nhận, Tô Niệm trong lòng vẫn kiên quyết  đưa cho ông.
Ông lão tuổi  cao, luôn  lúc đau đầu sổ mũi  thể  săn, chiếc vòng vàng  cũng  thể cứu nguy.
Tô Niệm lén lút đặt chiếc vòng  đĩa thịt nướng.
Ông lão  , thấy Tô Niệm  , vội : "Cô gái cô   nghỉ ngơi thêm một lát , cô ngâm  trong nước lâu như , nước trong núi lạnh, nhỡ  đường đau đầu sốt thì   chuyện đùa ."
Tô Niệm lắc đầu: "Không  ông ơi, cháu   tìm bạn cháu, làm phiền ông chỉ đường cho cháu, với  thịt khô ông phơi  thể cho cháu một ít ?"
Tô Niệm mặt dày mở lời, đường xa,     ba bốn ngày, cô   săn bắn, ăn trái cây rừng cũng  no, trong núi thịt khô  là thiết thực nhất, còn uống nước thì càng tiện hơn.
Suối trong núi  nhiều, uống nước   là vấn đề.
Sắc mặt ông lão kinh ngạc: "Thịt khô thì   thể cho cô, nhưng cô gái cô thật sự   Vu Cốc Sơn ? Cô   ở đó  nguy hiểm ?"
"Cháu , bạn cháu bây giờ đang gặp nguy hiểm, cháu   cứu bạn ." Tô Niệm .
Ông lão im lặng một lúc,  mới : "Cô bé, ngọn núi đó  thể ăn thịt  đấy, cô thật sự   ?"
" , cháu  , cháu  thể bỏ rơi bạn cháu." Tô Niệm kiên định .
Ông lão suy nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng: "Vậy thì  sẽ  chỉ đường cho cô nữa."
Tô Niệm ngẩn ,   ông lão tiếp tục : "Tôi sẽ  cùng cô."
Tô Niệm lúc    ngây , ông lão  thật sự quá .
 cô   ông lão tuổi  cao còn  mạo hiểm, từ chối : "Ông ơi, cháu tự   , ông cứ ở  đây ."
Ông lão lắc đầu : "Tôi   vì cô, con gái  cũng  đến đó."