Tô Niệm cau mày:
“Anh  còn  tỉnh,  đến thăm thì  ích gì? Hôm nay   về công ty, chuyện  Lục Cảnh Hành  đồng ý .”
Tiểu Chung  lạnh:
“Tùy cô.”
Người đàn bà  thật sự vô tâm.
Cũng chẳng   đầu   chứng kiến điều đó.
 
Giữ cô , chính là một mối họa.
 đại ca  cho động đến,   cũng chẳng  cách nào.
Tô Niệm  , tim đập thình thịch.
Cô cứ nghĩ hôm nay sẽ  Lục Cảnh Hành ngăn cản,  ngờ ông trời  giúp .
Lục Cảnh Hành đang ở bệnh viện, Tiểu Chung thì  thể phân . Thiên thời, địa lợi, nhân hòa – cô đều chiếm hết.
Tô Niệm rời khỏi biệt thự, hôm nay chỉ  một tài xế đưa cô .
Phần lớn vệ sĩ   điều đến bệnh viện, chỉ còn bốn  ở  canh giữ biệt thự.
Vì ,  ai theo dõi cô.
Cô cố nén cảm xúc,  chiếc xe rời khỏi biệt thự.
Trong gương chiếu hậu, tòa “nhà tù trắng”  càng lúc càng xa, cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Tô Niệm dứt khoát thu  ánh .
Nơi đó, cô sẽ  bao giờ   nữa.
Trước khi xuống xe, cô  với tài xế:
“Hôm nay   cần đợi , lát nữa  sẽ đến bệnh viện thăm Lục thiếu.”
Tài xế     xe rời .
Tô Niệm   công ty, ở đó đến tận chiều,  đó một  xuống bãi đỗ xe ngầm.
Rồi cô bước  một chiếc xe  màu đen  mấy nổi bật. Chưa đầy một lúc, Tô Niệm bước .
Cô   sang bộ đồ da bó sát màu đen, đầu đội mũ bảo hiểm đen – vóc dáng mạnh mẽ, phong thái oai phong.
Cô khẽ cúi , phóng lên chiếc mô-tô cùng màu bên cạnh, rú ga lao  như gió cuốn.
Chiếc mô-tô lao đến một câu lạc bộ cao cấp,  dừng trong bãi đỗ xe.
 
Tô Niệm theo đường  dò  đó,  thang máy chuyên dụng lên tầng .
Cô chọn gặp Tổng Giám đốc Phương ở đây chính là vì chỗ  đông  – kẻ đó sẽ  dám  tay trắng trợn.
Đến  cửa phòng VIP.
Hai vệ sĩ mặc đồ đen  gác,  thấy Tô Niệm liền  hiệu kiểm tra .
 cô nhẹ nhàng né tránh, lạnh giọng:
“Tôi   với Tổng giám đốc Phương,   khám .”
Tiếng  phát  từ mũ bảo hiểm mang âm sắc trung tính, khó phân biệt nam nữ.
Chiếc mũ   Tô Niệm cải tạo, bên trong  gắn bộ biến giọng. Hai tên vệ sĩ liếc  , một   xin chỉ thị.
Chẳng mấy chốc,   :
“Mời .”
Tô Niệm đẩy cửa bước .
Bên trong ồn ào náo nhiệt, tiếng nhạc xập xình, khói thuốc mù mịt.
Hai cô gái ăn mặc thiếu vải đang lắc lư theo điệu nhạc, uốn éo phô diễn  thể,  sức ve vãn.
Ngồi  ghế sô pha chính là Tiểu Phương – con trai Phương tổng.
Trên đùi  còn  một cô gái ăn mặc lố lăng, đang sán sát lấy , vùi đầu  n.g.ự.c chơi trò mờ ám.
Tô Niệm  nhíu mày – nhưng cô  chuẩn  tâm lý.
Sớm   Tiểu Phương thích những trò kích thích đồi trụy.
Mấy cô gái trẻ trong công ty, cả phụ nữ  chồng,  ai thoát khỏi móng vuốt .
Đời tư hỗn loạn, bạn tình nhiều đến chẳng thể đếm.
Trong giới, cái tên “Tiểu Phương”  sớm nổi tiếng vì tai tiếng.
 
Tuy nhiên,  nắm quyền thật sự của Phương thị là Phương lão gia – một   coi trọng thể diện.
Ông  cử hẳn đội ngũ an ninh chuyên xử lý những rắc rối riêng tư của con trai.
Đặc biệt nghiêm cấm Tiểu Phương đụng đến  của công ty – bên ngoài  chơi gì thì chơi, nhưng nội bộ là tuyệt đối  .
Ảnh hưởng quá .
Nếu chỉ là ảnh nóng  scandal giường chiếu, Tiểu Phương chắc chắn  cho  xử lý ngay lập tức.
  , thứ Tô Niệm  trong tay  là thứ cực kỳ chí mạng. Trong đó là hình ảnh Tiểu Phương với... chính chị dâu họ của . Một vụ bê bối kinh thiên động địa.
Chưa kể,  chị dâu  còn đang làm việc trong công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe-omuh/chuong-446-nguoi-dan-ba-nay-that-vo-tam.html.]
Hai điều đại kỵ cùng lúc phạm  – Tô Niệm tin   dám để Phương lão gia  chuyện.
“Đừng  ăn nữa,   đến kìa.” Tiểu Phương lảo đảo đẩy cô gái .
Hắn  thừa hưởng ngoại hình từ  là một minh tinh, khuôn mặt vẫn còn nét .
  ánh đèn lờ mờ, gương mặt trắng bệch, quầng thâm  mắt nặng nề,  cổ lấm tấm vết hôn đỏ tím – cả  toát lên vẻ ẻo lả, hư nhược vì  phụ nữ vắt kiệt sức.
Hắn nheo mắt  sang, thấy   mặt mặc đồ da bó sát, đội mũ bảo hiểm –   rõ mặt, nhưng dáng  thì thật sự quá quyến rũ!
Đặc biệt là bộ đồ mô-tô ,  khác mặc   gì, nhưng cô thì  gợi cảm c.h.ế.t .
 
Hắn bật :
“Chậc, còn là một mỹ nhân đây!”
Tiểu Phương lảo đảo  lên,  về phía Tô Niệm,  hềnh hệch: “Cục cưng ,  đây với  nào...”
Mùi khói thuốc và rượu nồng nặc phả đến.
Tô Niệm nhíu mày,  nghiêng  tránh .
Hắn vồ hụt, tay tiện thể ôm lấy một cô đang múa bên cạnh, sờ mó vài cái.
Rồi gắt lên:
“Con  nó, ông đang  chuyện với cô, điếc ,   thấy hả?” “Xem , Phương tổng hôm nay    chuyện .”
Tô Niệm dứt lời,  chần chừ lấy một giây,   định rời .
Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, Tiểu Phương quát to: “Đứng !”
Tô Niệm  dừng bước,  đầu  .
Không hiểu , dù mũ bảo hiểm che kín cả mặt,  vẫn cảm nhận  một luồng sát khí lạnh lẽo.
Giọng  bắt đầu mềm :
“Khá lắm, tính tình cũng  nhỏ.  ông đây   là   đàm phán bao giờ?”
Tô Niệm :
“Nếu   chuyện, làm ơn cho tất cả  khác  ngoài.”
Tiểu Phương  khẩy, giọng đầy chế nhạo:
“Hóa  em  độc chiếm ông ? Được, cho em toại nguyện.” Hắn  hiệu cho đám phụ nữ rút lui.
Cô gái đang   đùi   chịu, làm nũng: “Phương gia, để Tiểu Thanh ở  hầu hạ ngài  mà~”
 
Dù Phương thiếu  là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng  phận của    trò đùa – từ  đến nay  một là một,  hai là hai.
Hắn gạt tay, quát:
“Cút  ngoài!”
Tiểu Thanh  đẩy một cái, ngã chổng vó xuống đất, đau điếng. Cô  tức tối liếc sang  phụ nữ mặc đồ đen.
Chỉ một ánh  , khiến Tô Niệm giật .
Khuôn mặt của  đó...  giống cô đến bảy phần! Chưa kịp quan sát kỹ, cô gái   vội vàng bò  ngoài.
Cái dáng lấy tay chống cửa, lết   ngoài đầy chật vật – rõ ràng là  quen cách “lấy lòng” Tiểu Phương.
Hành động  khiến Tiểu Phương   ý. Hắn bật :
“ là Tiểu Thanh hiểu chuyện. Chờ  đàm phán xong, em   phục vụ.”
Tiểu Thanh  ngọt ngào:
“Dạ , Phương gia~”
Rồi cô  bắt chước động tác lúc nãy, mở cửa  chuồn  ngoài. Tô Niệm chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đặc biệt là khi cô gái đó mang gương mặt hao hao giống , càng khiến cô buồn nôn.
Trong phòng,  còn ai khác.
Tiểu Phương uống nhiều,   vững, nửa  ngả  ghế, cẩn thận đánh giá Tô Niệm.
“Đồ ?”
Tô Niệm đáp:
“Vậy còn đồ của Phương tổng ?”
 
Hắn cáu:
“Ông đưa cho cô  cô giở trò thì ?”
Tô Niệm điềm tĩnh :
“Đồ  sẽ  mang theo . Chỉ cần  thấy  tài liệu,  sẽ dẫn Phương tổng  lấy – tiêu hủy ngay tại chỗ.”
Hắn nheo mắt :
“Tôi dựa   để tin cô?”
Tô Niệm lạnh nhạt:
“Tôi cũng  tin Phương tổng. Đã  tin ,  tất nhiên  theo yêu cầu của bên đang nắm quyền chủ động.”
“Cô đúng là  vòng vo.”
Tiểu Phương  khẩy một tiếng, sắc mặt chợt lạnh : “Còn  lên, bắt nó !”