Trong đầu Minh Khê như   một tia sét đánh mạnh xé ngang,   như  rút cạn m.á.u trong chớp mắt.
Cô  chằm chằm  đôi mắt , môi run lên mấy  mới bật  nổi một cái tên:
"Tống! Hân!"
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng  hàm chứa đầy oán hận như  nghiến nát trong kẽ răng mà thốt .
Người phụ nữ độc ác  g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con cô còn  kịp chào đời ...  dám xuất hiện!
"Chà, con mắt cũng tinh đấy, như  mà cũng nhận   cơ ."
Tống Hân  nhạt, giọng khàn đục và thô ráp như cổ họng từng  nung bằng kẹp sắt, vang lên trong đêm khuya  càng đáng sợ.
Cô  đội một chiếc mũ rộng vành che nửa mặt,  còn đeo khẩu trang. Không ngờ Minh Khê chỉ  đôi mắt  nhận   là cô .
Cơn sóng ngầm dữ dội trào dâng trong lòng Minh Khê, khớp tay siết chặt đến mức trắng bệch gần như trong suốt.
Cô nghiến răng, giọng đầy phẫn nộ: "Mày còn dám vác mặt đến đây?"
Ánh mắt Tống Hân lóe lên tia độc ác,  gằn: "Hừ,  tao   dám! Tao mà  đến thì làm  xử lý  con tiện nhân hại tao đến bước đường  chứ!"
Giọng cô   khản đặc,  đầy điên loạn.
Minh Khê lập tức cảnh giác, vươn tay định lấy bình xịt chống sói trong túi, miệng cố gắng kéo dài thời gian.
"Tống Hân, mày đang  truy nã đấy. Tao khuyên mày mau  đầu thú , đừng lún sâu thêm nữa."
Tống Hân  khùng khục, mắt đỏ ngầu: "Tiện nhân, hôm nay tao đến là để kéo mày cùng xuống địa ngục!"
 
Nói , cô  rút  một bình xịt, nhắm thẳng  Minh Khê mà xịt mạnh.
Một luồng hương thơm lạ xộc đến, Minh Khê vội đưa tay bịt mũi miệng, nhưng vẫn  kịp.
Một phần   hít , đầu cô bắt đầu choáng váng, cô dựa  tường lùi từng bước.
Bình xịt trong túi   rơi  mất .
Ảo giác bắt đầu lan  trong mắt Minh Khê, cô cắn răng ném mạnh túi xách về phía Tống Hân. Không ngờ đối phương chỉ nghiêng  né là tránh .
Tống Hân  âm hiểm: "Đừng giãy nữa, vô ích thôi."
Thứ cô  dùng là loại xịt gây mê một phút hạ gục. Dù là đàn ông khỏe mạnh  thú dữ, chỉ cần dính  là gục trong vòng một phút.
Cô  đeo khẩu trang chuyên dụng từ  nên mới  , còn Minh Khê   chỉ che mũi qua loa thì chẳng ích gì.
Thấy Minh Khê lảo đảo chạy về phía thang máy, Tống Hân chẳng vội, chỉ thong thả đếm ngược: "Ba mươi chín, ba mươi tám, ba mươi bảy..."
Ảo ảnh  mắt Minh Khê ngày càng rõ, cô cố lết đến nút gọi thang máy, gần như   nổi nữa.
"Đinh —"
Cửa thang máy mở, Minh Khê bò  trong, tay run rẩy lấy điện thoại  định gọi cảnh sát, nhưng phím  đều thành đôi, chẳng còn  rõ gì.
"Chát —!"
Cô vung tay tự tát  mặt , nhưng vì yếu quá, lực chẳng khác nào đang gãi ngứa.
Cô nghiến răng cắn mạnh  cổ tay  một phát, cho đến khi m.á.u đỏ ứa !
Cuối cùng,  khi cửa thang máy khép , cô gắng gượng nhấn   một...
 
"Rầm!"
Một bàn tay trắng muốt thò  kẹt cửa, chân Tống Hân kẹt  khe, cửa tự động mở .
"Ba! Hai! Một!"
"Bắt  mày !"
Tống Hân phá lên  như điên, giọng khàn khàn ghê rợn.
Trước khi mất   ý thức, Minh Khê chỉ kịp hét lên: "Tống...!"  mới kêu  một chữ, mắt cô tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe-omuh/chuong-220-mat-lien-lac.html.]
Trong xe  màu đen, Phó Tư Yến lật thấy một món đồ nhỏ  ghế – bình xịt chống sói.
Sắc mặt  lập tức trầm xuống. Cô gái  xem  là sói mà đề phòng chắc?
"Reng reng reng —"
Điện thoại  ghế rung lên.
Nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy, Phó Tư Yến ngẩn  một giây,  dám tin.
Cô gái nhỏ  mà chủ động gọi cho ?
Anh  làm bộ làm tịch, lập tức bắt máy, giọng vui vẻ  giấu : "Sao thế?"
Đầu dây bên  chỉ  tiếng điện từ lạo xạo.
Bỗng, một tràng  khàn đặc chói tai vang lên,  như tiếng vịt  nung sắt  họng.
Đồng tử Phó Tư Yến co rút mạnh, khuôn mặt tuấn tú như  băng lạnh đóng băng ngay lập tức!
Điện thoại lập tức  ngắt.
 
"Quay đầu! Về khu căn hộ Tử Kinh!"
Anh nghiêm giọng  lệnh, vẻ mặt như giông tố kéo đến,  đó  sang Chu Mục dặn dò:
"Xác định định vị của cô , ngay lập tức!"
Chu Mục ngẩn . Tổng tài đang gấp đến mức quên luôn cả chuyện hai   ly hôn,  lỡ miệng gọi cô là "thiếu phu nhân".
Anh bật laptop, thông báo cho bộ phận kỹ thuật tìm vị trí điện thoại Minh Khê.
Năm phút , kết quả  ngay.
Chu Mục nghiêm mặt: "Tín hiệu điện thoại của thiếu phu nhân  cuối xuất hiện ở khu Tử Kinh lúc 10 giờ 15,  đó mất hẳn."
Bộ phận kỹ thuật cao cấp của tập đoàn dù điện thoại  tắt máy, ngấm nước  cháy hỏng đều tìm  tọa độ.
 mất tín hiệu   chỉ  thể do hacker cấp cao can thiệp và phá hủy.
Sắc mặt Phó Tư Yến âm u: "Liên lạc với  từng theo dõi Tống Hân, xem  manh mối gì ."
Chu Mục lập tức gọi điện. Trước đây  khi Tống Hân bỏ trốn, tổng tài  cho  âm thầm điều tra.
Mấy phút , Chu Mục báo : "Phó tổng, Tống Hân  rời khu ven biển,   thể  tới Bắc Thành."
Toàn  Phó Tư Yến như  bao phủ bởi  thở từ địa ngục, lạnh đến thấu xương: "Là cô  bắt  . Tiếp tục điều tra."
Ngay khi  xong, xe  đến căn hộ Tử Kinh.
Phó Tư Yến bước nhanh lên lầu, cửa thang máy mở .
Ngay hành lang, một chiếc túi xách màu be  lăn lóc  đất, bên trong đồ đạc văng tung tóe.
 
Thân hình Phó Tư Yến  thẳng tắp, gương mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng bàn tay  run  bán  sự lo lắng của .
Người đàn ông luôn điềm đạm, tính toán  thứ như ,  đầu tiên thấy... hoảng sợ.
Chu Mục cũng lên tới nơi, báo cáo: "Tổng tài,  bộ camera khu vực   xóa bằng phương pháp đặc biệt, tạm thời  khôi phục ."
Phó Tư Yến nhíu mày, giọng lạnh như băng: "Cô   đưa   thì   xe. Điều tra  bộ tuyến đường quanh đây, kiểm tra từng camera. Bắt đầu ngay."
...
Minh Khê cảm thấy  ngủ  lâu, trong giấc mơ  là ác mộng.
Có ánh sáng trắng chớp lên, như thể  ai đó đang chụp ảnh cô. Cô cố mở mắt, chỉ thấy một bóng  cao lớn mơ hồ.
Người đó càng đến gần, hình ảnh càng rõ ràng. Trong cơn mê man, Minh Khê lờ mờ thấy đường nét quen thuộc.
Nước mắt cô rơi xuống, cố gắng mở miệng:
"Tư Yến... là  ?"
Bóng    khựng .
Sau đó, cô  còn   gì nữa, rơi  hôn mê sâu.