Minh Khê giận dỗi.
Cô   bênh vực Giang Mẫn Lạc, chỉ đơn thuần tức giận  hành động của Phó Tư Yến: rõ ràng   ý định ở bên  ,  còn ngủ với  .
 là đồ đàn ông tồi tệ, vô trách nhiệm!
Nghĩ đến đó, cô  thể  yên, trong lòng bốc hỏa,   dậy uống ngụm nước để hạ hỏa.
Thế nhưng, chân còn   vững, cánh tay dài và mạnh mẽ  vươn tới, ôm lấy eo cô, kéo về phía .
Minh Khê ngã phịch xuống mép giường, cánh tay săn chắc, mạnh mẽ siết chặt eo cô.
Cả  cô như   đàn ông ôm trọn  lòng, một tư thế vô cùng mập mờ.
“Phó Tư Yến!”
Minh Khê tức giận gọi một tiếng,   dậy khỏi giường, nhưng  lo lắng vết thương của ,  dám cử động mạnh, chỉ  thể  đầu trừng mắt  .
“Có đây.”
Phó Tư Yến  cô, đôi mắt phượng ánh lên chút ý , sâu thẳm như  trời.
“Buông .” Minh Khê đưa tay gỡ cánh tay , nhưng cánh tay đó như  hàn chặt, vững như bàn thạch.
Anh  cử động mạnh, nhưng cánh tay dài, dễ dàng móc lấy cằm cô, bóp   : “Giải thích cho  , ‘đồ đàn ông tồi’ là  ý gì, hả?”
 
Minh Khê mím môi: “Anh rõ ràng   ý định đính hôn với cô Giang, mà còn làm cái đó với cô …   đồ đàn ông tồi thì là gì!”
Minh Khê trong lòng khinh bỉ, đùa giỡn phụ nữ,  chỉ tồi mà còn hèn!
Phó Tư Yến cau mày: “Cái nào?”
Minh Khê ấp a ấp úng: “Chính là cái đó.” “Cái đó là cái gì?”
Phó Tư Yến cố ý, những ngón tay thon dài xinh  mạnh mẽ luồn  kẽ ngón tay cô, nhanh chóng đan chéo vài cái, hỏi: “Đây là cái gì?”
Mặt Minh Khê đỏ bừng, đỏ hơn cả cà chua chín.
Cô  mặt , nghiến răng: “Anh giở trò lưu manh!”
Phó Tư Yến khẽ ,  trêu cô nữa, nghiêm túc giải thích: “Tôi  từng làm cái đó với cô , rốt cuộc em   đến kết luận  bằng cách nào.”
Minh Khê chớp chớp mắt,  chút kinh ngạc: “Các ,   ?” Phó Tư Yến gật đầu: “Không.”
Anh nắm tay cô, kéo về phía , giọng  khàn khàn đến mức  thể nhận : “Không tin, em  thể kiểm tra…”
Đầu ngón tay khẽ chạm, rõ ràng  xu hướng ngẩng lên. Minh Khê như  bỏng, đột ngột giãy : “Anh  bệnh.”
Phó Tư Yến nhướng mày: “Ừm,  bệnh thì giờ  chắc   đây giảng đạo lý với em .”
Anh chỉ  chiếc ga trải giường trắng tinh  , ý tứ sâu xa: “Mà là đè em xuống đây,  ?”
Minh Khê  xong tai đỏ bừng.
Trong đầu   ngoài chuyện đó  thì  còn gì khác .
 
Phó Tư Yến véo lòng bàn tay cô: “Nào,  xem,   nghĩ   làm?”
Minh Khê thành thật trả lời: “Tối đó em  thấy bên ngoài lều, hơn nữa cô  còn gọi tên .”
Phó Tư Yến  kìm  véo mũi cô, lắc qua lắc : “Người  gọi là em tin ngay !”
“Tối đó   ở lều giữa, lều bên cạnh em mới là của .” “Bên cạnh em?”
Minh Khê cau mày, nghi hoặc: “Bên cạnh em   lều của chú đại ca đó ?”
“Tôi đổi với ông .” Phó Tư Yến .
Minh Khê cảm thấy  kỳ lạ, nếu  trong lều của Giang Mẫn Lạc   Phó Tư Yến,  sẽ là ai?
Ngoài Phó Ninh Diễm  thì  còn ai khác.
Phó Tư Yến   sự nghi hoặc của cô, giải đáp: “Có thể, tối đó hai  họ uống say .”
Đầu óc Minh Khê vẫn  thể sắp xếp  những chuyện , vô cùng kinh ngạc.
Ninh Diễm   là học sinh cấp ba ?
Tuy  trưởng thành, nhưng trong mắt cô vẫn là một đứa nhóc con.
Sự ngây thơ và bốc đồng của   khiến cô  thể xếp    hàng  lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe-omuh/chuong-196-giai-thich-cho-toi-di.html.]
“Vẫn  tin ?”
Phó Tư Yến kéo tay cô lên, nhẹ nhàng ngậm lấy phần thịt đầy đặn như bánh bao nhỏ ở đầu ngón tay cô.
 
Sau đó, khóe môi  cong lên một đường cong nguy hiểm: “Xem , kỹ năng hôn của   thụt lùi, khiến em  cảm nhận    làm—đến mức nào.”
Em.
Phó Tư Yến lặng lẽ nuốt chữ cuối cùng xuống. Sợ làm cô sợ.
Minh Khê quả nhiên  căng thẳng,   né tránh, sợ   động tác khác.
Sắc mặt Phó Tư Yến  trầm xuống, véo eo cô kéo cô . “Không  trốn.”
Phó Tư Yến nâng mặt cô, hướng về phía , đôi mắt phượng sâu thẳm  cô chằm chằm: “Tôi  giải thích rõ ràng  chuyện , bây giờ   đến lượt em  ?”
“Em? Chuyện gì?” Tim Minh Khê treo ngược lên.
“Tôi chỉ hỏi em một câu, em và Bạc Tư Niên  thật sự—”
Phó Tư Yến dừng , dường như mấy chữ đó  đắng chát, khó  thành lời.
Một lúc lâu ,  mới khó khăn : “Đã ở bên  ?”
Ánh mắt Minh Khê lóe lên,   , : “Chuyện đó  quan trọng.”
Ngón tay Phó Tư Yến chống  hàm  của cô, nâng mặt cô lên, bá đạo  cho phép cô cúi đầu trốn tránh.
Bốn mắt  ,   chằm chằm cô: “Nói cho  , điều   quan trọng đối với .”
Mặc dù lúc  bề ngoài   bình tĩnh, nhưng thực  trong lòng  sớm rối bời.
 
Điều  liên quan đến việc  sẽ làm thế nào để giành  cô ở bước tiếp theo.
Theo điều tra của , hai   ngoài đêm đó , căn bản  hề ở chung qua đêm nữa.
Điều  cho thấy một vấn đề  lớn.
Anh quá hiểu ma lực cơ thể của Minh Khê, chỉ cần dính , sẽ  hết   đến  khác.
Anh  tin   đàn ông nào  thể nhịn . Trừ khi  đàn ông đó bất lực.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của giường bệnh, ngũ quan của  đàn ông càng thêm tinh xảo, hàng mi dài và đen rậm rạp cụp xuống,  đến lạ thường.
Minh Khê nuốt nước bọt,   sắc  mê hoặc, chuyển đề tài: “Đây là chuyện riêng tư, em   trả lời.”
Cô  chịu trả lời thẳng, khiến trong lòng Phó Tư Yến dâng lên một niềm vui sướng  rõ nguyên nhân.
Anh quá hiểu Minh Khê .
Khi cô   dối, cô sẽ chuyển hướng ánh mắt, chuyển hướng chủ đề,  chịu đối mặt.
“Không , đúng ?” Phó Tư Yến chạm trán cô, mũi khẽ chạm : “Hai   , đúng ?”
Minh Khê đẩy cánh tay : “Không liên quan đến .” Cô càng như , càng giống một đứa trẻ con  dối.
Phó Tư Yến cau chặt mày, sợ  giây tiếp theo sẽ bật .
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên vết thương ở ngực, giọng điệu dường như  một chút van nài hèn mọn.
 
“Minh Khê, em đừng lừa  nữa, chỗ  của  sắp đau c.h.ế.t , em  thể xót xa  một chút .”
Minh Khê mặt lạnh tanh, kiên quyết  nhận: “Không lừa .” “Tôi  tin.” Phó Tư Yến phủ nhận một cách cực kỳ kiên định.
“Anh tin    liên quan đến .” Minh Khê bình tĩnh ,  đó cô giũ cổ tay, : “Anh buông   .”
“Không buông.”
Minh Khê tức giận bốc hỏa, đẩy mạnh  một cái,   dậy. “Rầm—”
Phó Tư Yến cả  dựa  góc tủ đầu giường, rên lên một tiếng. Minh Khê sững , cô căn bản  dùng nhiều sức.
 mồ hôi lạnh  trán và sắc mặt tái nhợt của Phó Tư Yến, trông  giống như   chuyện gì.
Cô hoảng sợ.
Dù  dùng sức, nhưng Phó Tư Yến bây giờ là một bệnh nhân  thương nặng.
Nhìn mồ hôi lấm tấm  trán  ngày càng nhiều, Minh Khê giật , vội vàng đưa tay bấm chuông.
Phó Tư Yến túm lấy tay cô: “Em còn  trả lời !”