Tô Niệm nhẹ nhàng : “Anh nghĩ nếu Trần Kiều  thấy mấy tấm hình     nhỉ?”
 
Lục Cảnh Hành toát   bộ sát khí: “Cô dám!”
Tô Niệm mỉm , ánh mắt đầy châm biếm: “Hóa  Lục tổng cũng  điều sợ hả? Vậy  vẫn  ngủ với  khác? Lần  ở trong tủ quần áo nhà ,  còn  thấy cô  kêu la ầm ĩ, thậm chí  “dâm đãng”. Là vì   thỏa mãn  cô ,  cô   thỏa mãn  ?”
Cô ngừng một chút   tiếp: “Hay là Lục tổng chỉ thích  như ?”
Lời  chẳng chút giữ ý, còn  phần xem thường Trần Kiều.
Lục Cảnh Hành cả khuôn mặt đều toát  băng lãnh: “Đừng nhắc đến cô , cô    thứ đồ rẻ tiền như cô  thể so sánh .”
Nghe mấy câu  nhiều , Tô Niệm cũng chai sạn.
“Lục tổng cũng  chơi thật, một ngày ngủ với nhiều  như thế, đúng là coi trời bằng vung.”
Nghĩ tới cảnh  và Trần Kiều bên , Tô Niệm  khỏi thấy buồn nôn  từng .
Cô ghét Lục Cảnh Hành, ghét Trần Kiều, cũng ghét cả chính . Thủ phạm gây  tất cả chính là  đàn ông  mặt.
Cô  nghĩ đủ  cách để thoát khỏi  ,    thấy   dù chỉ một .
Tô Niệm kéo   dậy, hỏi: “Lục tổng,  thật lòng yêu Trần Kiều chứ?”
Lục Cảnh Hành   chân, quỳ gối như kẻ  xét xử.
Anh cực kỳ  thích tư thế ,   khi đánh  ở nước ngoài, mới tới nơi   chịu thiệt thòi, cũng từng  ép quỳ như thế.
Vì  chịu nổi,   đá gãy sống lưng, giờ trong đó còn đóng đinh. Anh u ám : “Tô Niệm, cô  c.h.ế.t ?”
 
“Trả lời câu hỏi của .” Tô Niệm kiên quyết.
“Tôi đương nhiên là yêu cô .” Lục Cảnh Hành trả lời  chút do dự. Tô Niệm  mỉa mai: “Lục Cảnh Hành,    còn ngủ với ?
Hóa  tình yêu của  rẻ rúng đến thế.”
Lục Cảnh Hành  lạnh: “Với , ngủ với cô  với mấy cô gái bán dâm cũng chẳng khác gì.”
Anh   thấy biểu cảm hiện tại của Tô Niệm, chắc hẳn cô đang hả hê tự làm khổ .
Cô thật sự  nghĩ đến hậu quả khi tháo xiềng ?
Lục Cảnh Hành nổi giận,  khinh bỉ: “Cô tự   là thứ gì ? Tôi  từng coi cô là  ? Cô chỉ là công cụ để  xả dục thôi!”
“Bốp—”
Tô Niệm tát thẳng  mặt .
Âm thanh  vang   tai, thật sảng khoái.
Lục Cảnh Hành mặt nóng ran, dù ở nước ngoài đau khổ  chịu nổi,  cũng  từng  phụ nữ tát, kẻ hạ tiện  thật sự gan !
Dù  bịt mắt,  cũng  che giấu nổi khí thế bạo ngược tràn , răng nghiến kèn kẹt: “Tô Niệm, cô đúng là  c.h.ế.t .”
Khoảnh khắc  đó.
Một cái đầu mềm mại áp  n.g.ự.c Lục Cảnh Hành, nước mắt ấm nóng chảy dài  cơ bắp lạnh cứng, như thấm  tim .
“Lục Cảnh Hành, em yêu  như ,    đối xử với em như thế…”
“Anh yêu em,  yêu em, em   , đồ khốn kiếp…”
Lục Cảnh Hành như  trụ cột định mệnh giữ chặt,   cứng đờ.
 
Cô đang  gì đây, còn  yêu ,  chăng đang mỉa mai …
Kẻ đàn bà c.h.ế.t tiệt ,  giờ chỉ  bảo cô biến , nhưng môi như  dính chặt, cố gắng mấy  cũng  mở  .
Tô Niệm nâng môi , hôn nồng cháy, dùng giọng điệu say đắm nhất thổ lộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe-omuh/chuong-145-thang-hay-thua.html.]
“Lục Cảnh Hành, em yêu , em ghét bản  vẫn yêu , nhưng em thật vô dụng…”
Nước mắt rơi lên mặt , lên môi,  ướt  mặn.
Như  dòng điện truyền qua,  bỗng  ý  nếm vị mặn của nước mắt.
Lục Cảnh Hành đột nhiên hối hận vô cùng,   nên để cô nắm quyền kiểm soát.
Bởi giờ đây,  thực sự khó lòng chống đỡ. Không  như thế.
Trong mắt , cô vẫn là con đồ hạ tiện, một con gà bẩn thỉu, Lục Cảnh Hành cả đời  cũng   đổi suy nghĩ đó.
 , chính là như thế.
Lục Cảnh Hành như đang tự thôi miên .
Trái tim  rối bời ngàn mảnh, nhưng   khuôn mặt  nức nở trong vòng tay  của Tô Niệm là như thế nào.
Nếu giờ đây    bịt mắt, hẳn sẽ thấy trong mắt cô   lấy một chút cảm xúc, chỉ  sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Mỗi câu  của cô như đang  kịch bản,  tập  trong đầu.
Cô : “Anh, Lục Cảnh Hành, em ghét , ghét   còn yêu em nữa…”
Nói xong, cô ném mạnh chìa khóa xiềng xích  chạy khỏi.
 
Xuống đến  lầu, Tô Niệm vẫy một chiếc taxi, tắt điện thoại,   run rẩy, hỏi tài xế: “Chú, cho  một điếu thuốc  ?”
Tài xế đưa cô điếu thuốc, cô  châm lửa, chỉ đặt lên môi, hít lấy mùi thuốc lá.
Cứ như cha cô đang bên cạnh, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Cha cô  hôn mê nửa tháng , thời gian dành cho cô  còn nhiều.
Vở kịch    hiệu quả với Lục Cảnh Hành , cô  . Chỉ cần  phản ứng tiếp theo của , sẽ  cô thắng  thua.
Nếu thắng, cô  thể sống cuộc đời bình yên. Nếu thua, cô sẽ cùng Lục Cảnh Hành c.h.ế.t chung.
……
Đến thứ Năm.
Minh Khê nhận  phản hồi cho hồ sơ xin việc,  mời  phỏng vấn.
Thành tích xuất sắc ở đại học và các chứng chỉ cô  đều là điểm cộng lớn.
Kết quả phỏng vấn  suôn sẻ, cả hai bên đều đồng ý.
Cuối cùng Minh Khê chọn Văn Bác Giáo Dục vì đây là chuỗi hệ thống  quốc, tiềm năng phát triển lớn hơn.
Phòng nhân sự Văn Bác báo cô  thể nhận việc từ thứ Hai tuần .
Minh Khê lấy điện thoại định báo tin vui cho Tô Niệm, tối cùng   ăn mừng.
Ngay lúc đó, điện thoại reo một tiếng.
Minh Khê  kỹ, là  của hàng xóm bên Nhậm Hạ. Vẫn là  cô nhờ trông nom nhà cũ, để   liên lạc.
 
“A di, dì Hòa,  chuyện gì thế ạ?”
Phía bên  vang lên tiếng phụ nữ hoảng hốt: “Minh Khê , con mau về xem, mộ bà ngoại con  ai đó đổ sơn đỏ lên !”
Chẳng mấy chốc, mặt Minh Khê trắng bệch.
Dì Hòa bên  cũng   rõ lắm, chỉ bảo cô mau về.
Minh Khê   hoảng loạn, tay run run định mua vé, ai ngờ hôm nay vé  bán hết sạch.
Cô vội đặt vé  điện thoại, vì là chuyến dài nên   ai nhận ngay.
Giữa lúc cô hoang mang, một chiếc Bentley đen đỗ ngay  mặt cô. Kính xe hạ xuống, Minh Khê  ngẩn .