Minh Khê   áp chế đến mức  thể động đậy.
Nghĩ đến việc    tìm Lâm Tuyết Vi về, tức giận bốc lên, cô bất ngờ ngẩng đầu, ngay khi môi  chạm  môi cô, lập tức cắn  .
Cắn  mạnh, da thịt còn rách .
Phó Tư Yến sững  một giây,  phát  tiếng   to cũng  nhỏ.
Không rõ là ý gì.
Anh nhướng mày, ánh sáng ban ngày mờ ảo chiếu lên gương mặt tao nhã tinh tế, thêm chút sắc đỏ  môi càng làm  trông mê hoặc, quyến rũ tuyệt đối.
Sức hút nam tính gần kề khiến Minh Khê vô thức  mặt .
Gương mặt đó quả thật  hợp với hình tượng đàn ông tồi tệ của , làm    mê hoặc mà   .
“Không vui ?” Anh hỏi.
“Không.” Minh Khê bực  đến mức phát ngấy,   tự tin đến thế?
Anh dùng mũi nhẹ nhàng chạm  cô một cái,  mạnh nhưng  ý nhị.
“Sau ba ngày,  sẽ đưa Tuyết Vi .” Anh . “Đó là lựa chọn của .”
Minh Khê  hề tỏ vẻ vui mừng, cũng  đặt kỳ vọng  lời  .
 
Dù trong lòng  lúc cô   cãi  một câu: “Lời đó,   tin ?”
Phó Tư Yến  chút tổn thương,  đến đây để làm hòa, nhưng rõ ràng  cần làm hòa chẳng chịu nhận.
“Lần  thật sự là , khi cô   , chúng  sẽ sống .” Lông mi Minh Khê run nhẹ.
Câu  , vô thức      nhiều .  mỗi  đều thất hứa, ngay  đó là tổn thương. Giờ cô  còn cách nào tin  nữa.
Phó Tư Yến cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, Minh Khê  mặt né tránh.
Anh cũng  ép buộc, chỉ ôm lấy eo cô : “Ở  với  thêm một lúc nữa .”
Có những chuyện,  cần giải thích,  nhanh cô sẽ  quyết tâm của .
Minh Khê từ chối: “Không,   chỗ khác ngủ .”
Anh cúi đầu cắn nhẹ  dái tai cô : “Chỗ khác   em.”
Minh Khê   ôm chặt lấy eo,  thể động đậy, chỉ  thể đầy hận ý liếc  một cái.
Phó Tư Yến  ánh mắt cô trêu cợt làm :
“Muốn ăn   ?”
“Thả em !” Minh Khê  động đậy,   quen   ôm trong lòng.
Phó Tư Yến bất ngờ rên một tiếng,  nghiến răng cảnh cáo nhỏ: “Không ngủ  thì đừng chọc tức .”
Minh Khê sợ đến mức  dám động đậy, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
 
Phó Tư Yến hình như thật sự mệt, thở đều đều  ngủ say.  Minh Khê dù thế nào cũng  ngủ .
Mười năm, quãng thời gian  xa   dài đằng đẵng. Cô  yêu một ,  hề do dự, can đảm hết . Cô nghĩ tình yêu sâu sắc như  sẽ mãi kéo dài.
 chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tình yêu sâu sắc   vì chuyện Lâm Tuyết Vi và thái độ của  mà gần như vỡ vụn.
Dẫu ,  rũ bỏ   một , thực sự  dễ như lời .
Trong mắt Minh Khê thoáng qua chút đắng cay,  lẽ  những bức tường  đ.â.m đầu  mới hiểu.
...
Trời bắt đầu mưa nhẹ từng hạt li ti.
Trong con ngõ cũ kỹ, Tống Hân đội mũ áo khoác, vẫn  mưa làm ướt hết , bộ dạng rệu rã.
Cô   tìm việc,  thất bại.
Những tấm ảnh nhạy cảm ảnh hưởng đến cô nặng nề, tiền do chị Tuyết Vi giúp đỡ cũng  hết nửa tháng  đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe-omuh/chuong-119-am-muu-bat-dau.html.]
Hai gia đình Văn và Tống coi cô như chó,  cho cô bước chân , mỗi ngày đều sống  bằng chết.
Cô     tìm Minh Khê gây chuyện, nhưng giờ bản  cô còn khó bảo vệ,  thể tiếp cận  Minh Khê,  dò  tung tích của cô, làm  mà dạy dỗ ?
Cô bực bội đẩy cửa căn nhà thuê.
Bất ngờ, ** một cặp nam nữ đang ôm .
Nghe tiếng cửa mở, hai  đồng thời   .
“À... Tân Tân, cô   ...”
Âm thanh của Văn Mỹ Quyên ngắt quãng, nhưng vẫn  cô  vội lấy tấm ga trải giường che chắn.
Sau khi  đuổi , Văn Mỹ Quyên sống qua ngày bằng cách  theo đàn ông khác , khu nhà cũ kỹ   đàn ông gì nổi bật,  là tầng lớp thấp kém thô lỗ.
Cô   là   ăn chơi, nhanh chóng tin đồn lan khắp nơi,  đến tìm cô ngày càng nhiều.
Cô  cũng thấy vui vẻ, dù gì cũng  còn trẻ nữa, nên hưởng thụ kịp lúc.
Tống Hân khinh bỉ liếc  hai , cửa cũng  đóng , chạy thẳng  ngoài.
Phía  vang lên giọng đàn ông đê tiện:
“Con gái cô cũng  tệ, khi nào thì cho bọn  thử... hehe...”
Văn Mỹ Quyên đập   một cái: “Đừng nghĩ linh tinh, con gái tao là để gả cho đại nhân vật đấy.”
Tống Hân cũng nghĩ , nếu   vì con nhỏ Minh Khê rẻ tiền , giờ cô  là phu nhân nhà giàu .
Tất cả đều tại con đĩ rẻ tiền đó!
Sau khi cô thở  , việc đầu tiên là dằn mặt con đĩ đó, làm cho cô  thảm hại để giải khuây!
Nghĩ , tâm trạng cô khá lên nhiều.
Hai gã đàn ông hôi hám bước đến, đội mũ cũ che nửa mặt, khi  ngang qua Tống Hân, bỗng tay sờ m.ô.n.g cô.
“Ôi, căng đấy.”
Hai gã  đùa tục tĩu.
 
Tống Hân nào chịu  ấm ức đó, lập tức chửi thẳng:
“Mù mắt , đụng ai cũng dám sờ, hai thằng đồ bỏ , mau xin  bà đây!”
Cô khinh thường bọn thô lỗ tầng lớp thấp kém  từ tận trong tim.
Ngày  khi còn là tiểu thư nhà Tống, cô từng mắng chửi, đánh đập đầy tớ   bao nhiêu ,   thậm chí đánh gãy chân quản gia già, ông  chịu khổ hai ngày  chết.
Sau đó  tốn tiền  là bệnh c.h.ế.t để che đậy.
Những loài sâu bọ tầng lớp thấp trong mắt cô chỉ là thứ  thể giẫm nát tùy ý.
Chúng hèn nhát, mỗi khi thấy   tiền thì cúi đầu quỵ lụy,  núp  ổ chuột.
Dù giờ cô sa đọa thế nào, vẫn là bọn hôi hám đó  thể với tới!
Hai gã   im, Tống Hân vẫn mắng mỏ om sòm, còn phun nước bọt   mặt bọn họ, quát:
“Đồ chó mù, quỳ xuống xin  bà đây , tao đập c.h.ế.t mấy đứa thằng ch.ó lừa  còn dễ hơn g.i.ế.c một con kiến.”
Tống Hân quá tự tin, ngày  cô từng làm  với đầy tớ, bọn họ ai cũng sợ cô,  dám chọc tức cô kẻo  đánh.
Nếu là  khác,  thể sẽ  uy lực của cô làm cho sợ.
 hai     dạng , rõ ràng là tìm cô gây chuyện.
“Bốp—!”
Một tiếng, gã  ốm giật mạnh tát một cái  mặt Tống Hân. “Bốp bốp bốp—!”
Gã mập cũng  , liên tiếp tát ba cái  nương tay.
Tống Hân  đánh đầy miệng máu,  la hét, nhưng  họ kéo đến cạnh thùng rác trong ngõ.