Sau Ly Hôn Ông Chủ Hối Hận Rồi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-14 03:12:29
Lượt xem: 100
Nói thật, chuyện Trừ Hà ngoại tình còn là bí mật gì nữa, đáng lẽ u sầu thảm hại mới đúng, mà càng ngày càng trẻ thế ?
Mấy bà vợ quan hệ lén lút hỏi nghĩ gì.
Tôi cợt: "Nghĩ gì ? Có yêu thì là bất ngờ, ai yêu thì tự yêu bản thôi. Hắn phản bội hôn nhân, dựa cái gì mà rơi Thư ký Lêơng, đêm ngủ ? Dựa cái gì mà lo lắng bực bội, u uất chán chường? Đó chẳng là dùng sai lầm của khác để trừng phạt chính ."
Tôi nghĩ, lời chạm đến lòng họ.
Lúc Lê Mật đến, mới dậy giấc ngủ dưỡng nhan. Khi bước xuống lầu, chị Vương giúp việc, chuẩn sẵn bữa chiều tinh tế: bánh củ cải, bánh bao kim sa, bánh mã thầy, bánh bà xã, cùng một ấm Long Tỉnh Thanh Minh, nhiệt độ .
Tôi sống ở biệt thự ven sông, liếc mặt sông rộng lớn, với món ăn ngon và cảnh , tâm trạng thật sự . Tôi tự hỏi nên đăng một bài lên trang cá nhân , với dòng trạng thái: "Pha một ấm cho tháng ngày an yên, cùng vui vẻ với thời gian."
Chỉ Lê Mật thấy.
Tuổi 42, da dẻ 28, khoe khoang thì đúng là phí phạm.
Ừ, khoe thì phí thật.
Nụ của tươi rói, thấy chị Vương vẻ thôi, bâng quơ hỏi: "Có chuyện gì ?"
"Có một cô gái họ Lê đang đợi ở ngoài nửa ngày , cho cô ?"
Ha ha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Tôi bấm ngón tay tính toán, ai nha, chậm hơn dự kiến ba tháng.
Xem tình cảm cũng chẳng gì, đàn ông lòng đổi nửa năm mới phát hiện, hoặc là cô quá nhịn, nhịn tận nửa năm.
Tôi nhấp một ngụm , tuyên bố cho cô nhanh chóng diện kiến.
Thay vì đăng lên mạng xã hội, càng cô chứng kiến tận mắt.
Lê Mật ngoài, chúng tám năm. Ban đầu cô là thư ký của chồng , liền trở thành chung gối.
Cứ tưởng Trừ Hà yêu cô say đắm đến mức nào, bảy năm , cô ngang nhiên đến mặt đòi ép ly hôn.
Hôm đó, đón con trai về đến cửa nhà, cô đợi sẵn ở đó, bụng bầu vượt mặt, tỏ hống hách, rằng cô mang thai con của Trừ Hà.
Cô : "Anh yêu nhiều, yêu đến mức hôm đó chị lóc gọi điện thoại, đau dày, còn chị hết cúp máy. Chị thật đáng thương."
Năm đó cô chỉ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, cái miệng liến thoắng, hề chút lễ nghĩa liêm sỉ nào, rằng yêu mới là kẻ thứ ba.
Nhờ cô nhắc nhở, nhớ đúng là một như , chỉ một duy nhất. Tám giờ tối, cơn đau dày hành hạ đến mức chịu nổi, gọi điện cho Trừ Hà. Không đưa bệnh viện, mà chỉ về nhà với con trai. Anh cúp điện thoại.
Sau đó, đưa con trai đến bệnh viện, truyền nước cả đêm. Cuối cùng, con trai ngủ bên cạnh, còn thì suốt đêm vì giường bệnh quá hẹp, đủ chỗ cho hai .
Bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác lúc đó: lòng tự tôn lăng trì từng chút một, một cô gái ngoài hai mươi dẫm đạp, hành hạ ngay đất, con trai sợ hãi cô thốt những lời lẽ tục tĩu.
"Xem đúng là như . Dù chị cũng hơn ba mươi tuổi , một bà cô già đương nhiên thể chăm sóc khác bằng một cô gái trẻ như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-ong-chu-hoi-han-roi/chuong-1.html.]
Tôi cầu xin cô bớt lời, là hẹn lúc khác, tỏ hèn mọn cứ như thể mới là ngoại tình.
Cô dường như tính toán rằng sẽ kiêng nể đứa bé, dám làm gì cô mặt con, cứ thế nghênh ngang từ xuống , mỉa mai mở miệng: "Thay vì ba chúng cứ dây dưa như , chi bằng chị rút lui để giữ thể diện, đỡ để trong giới chị giữ lòng chồng. Tôi niệm tình chị, chừng còn đối xử với con trai chị, chị cũng thấy đấy, cũng đang mang thai."
Tôi vội vàng bịt tai con trai . Thằng bé căng thẳng nắm chặt góc áo . Một chút lý trí còn sót mách bảo nên đối đầu trực diện với cô , nên để con trai thấy thế giới tình cảm đáng hổ của lớn.
Mãi lâu mới trấn tĩnh , cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Thư ký Lê, ly hôn thì , cô gọi Trừ Hà về. Tôi và đến Cục Dân chính, chứ hai chúng đến đó thì cũng cho ly hôn."
Cô vẫn buông tha: "Anh mở miệng ."
Cô cũng mở miệng .
Công ty là do cả hai chúng cùng gây dựng, ly hôn chẳng khác nào tự chặt đứt cánh tay của .
Hàng xóm làm ồn và ngoài. Tôi thấy mất mặt nên mở cửa nhà. Không ngờ, cô gái trẻ cũng theo , phịch xuống ghế sofa: "Nếu chị cho câu trả lời rõ ràng, đừng hòng yên ."
Tôi nghĩ, câu trả lời của còn rõ ràng , cô hiểu tiếng ?
Đang tìm cách diễn đạt rõ ràng hơn, ngờ con trai mười tuổi của chẳng chẳng rằng, chạy bếp lấy một con d.a.o làm bếp, chỉ thẳng cô , một câu mà đừng cô , ngay cả cũng kinh ngạc: "Tôi g.i.ế.c cô , dù thành niên, xem bố làm mà cưới ?"
Thằng bé thành niên, đương nhiên giám hộ chịu trách nhiệm.
Lê Mật sợ hãi đến mức tè quần, lảo đảo bỏ chạy. Nghe , tối hôm đó cô sẩy thai. Đứa bé mới bốn tháng, thành hình , chậc chậc...
Tôi Trừ Hà nhất định sẽ về truy cứu trách nhiệm, cũng sợ đánh con trai, nên vội vàng đưa con đến nhà ông bà nội.
Có lẽ là để chăm sóc Lê Mật, hoặc là vì công việc quá bận rộn, ba ngày Trừ Hà mới về nhà. Thật bất ngờ là nổi giận, nhưng khuôn mặt lạnh lùng tuyệt tình, chất vấn: "Là em xúi giục con trai ?"
Cái đầu úng nước ?
Tôi hỏi ngược : "Là bảo cô đến đòi ly hôn ?"
Trừ Hà vội vàng phân trần: "Tôi ."
Tôi nhẹ nhàng thốt : "Tương tự như thế."
Hắn bảo cô đến đòi ly hôn, cũng bảo con trai cầm dao. Thậm chí còn con trai bố nó ngoại tình.
Sau đó, Lê Mật im lặng tiếng, cũng giả vờ làm ngơ. Đương nhiên, tiền sinh hoạt phí thiếu, bao gồm cả cổ tức của công ty, một xu cũng ít.
Suy nghĩ trở , mỉm với chị Vương: "Bảo cô ."
Bảy năm, cũng xem cô gái hăng hái năm xưa, phụ nữ làm tiểu tam bảy năm, bây giờ trông sẽ như thế nào?
Khi chị Vương đưa cô , tuy ăn diện cầu kỳ, nhưng vẫn nhận ngay lớp trang điểm tinh xảo lắm. Lớp nền đánh quá dày, bên ngoài mốc, son môi quá lòe loẹt, trông vẻ tục tĩu, mang một vẻ phong trần.
Thời gian tha cho mỹ nhân, đúng là bậy. Mỹ nhân năm xưa ? Da dẻ chảy xệ, nếp nhăn nơi khóe mắt thiếu một sợi nào— còn chút khí thế hống hách nào của ngày xưa.
Cô thấy , đồng tử rõ ràng co , như thể tin nổi.