Lục Vãn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Tiểu Bảo cũng nhân cơ hội chạy sang.
– “Chị ơi, em mang hoa với nhiều đồ ăn ngon cho chị đây!”
Tiểu Bảo thích Lục Vãn, nên khi đến mua sắm một trận lớn, ôm theo một bó hoa tươi thật .
– “Cảm ơn Tiểu Bảo!” – Lục Vãn nhận lấy, đưa tay xoa đầu bé.
Sao trong nhà cô mà Tiểu Bảo vẫn đeo khẩu trang nhỉ?
– “Tiểu Bảo, ở nhà chị cần khách sáo , tháo khẩu trang nhé?”
Tiểu Bảo lắc đầu:
– “Không, … mấy hôm nay em dị ứng, ghê lắm.”
– “Tháo khẩu trang , chị xem mức độ dị ứng thế nào tìm thuốc bôi cho nhé?”
Tiểu Bảo vẫn chịu:
– “Em… em bệnh truyền nhiễm, sợ lây cho chị.”
– “Nếu là bệnh truyền nhiễm thì lây từ lâu , khẩu trang cũng ngăn . Chị sợ , còn thể chữa cho em nữa.”
Những lý do đưa đều Lục Vãn gỡ bỏ, Tiểu Bảo suýt nữa . Nghĩ một hồi, mới bịa thêm:
– “Thật … Tiểu Bảo lắm, em dám gặp ai, sợ làm chị sợ, nên chị đừng hỏi nữa… em sợ lắm.”
Thấy bé như , Lục Vãn cũng ép:
– “Được, chị bắt em, tháo thì thôi.”
Tiểu Bảo gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-567-tat-axit-vao-luc-van.html.]
– “Yêu chị nhất!”
Cố Tương Tư bé bánh bao mềm mại , kìm mà vui vẻ:
– “Đứa nhỏ nhà ai mà ngoan thế ?”
– “Chào chị, em tên Tiểu Bảo. Chị lắm, chỉ là hôm nay em chỉ mang hoa, sẽ bù thêm quà!”
– “Ôi, miệng dẻo thế, lớn lên sẽ dỗ bao nhiêu cô gái đây. Vãn Vãn, quen cái miệng ngọt thế ở ? Đừng bảo là con riêng của nhé?”
– “Đừng bậy, là con của bệnh nhân, đây còn giúp tớ một việc lớn. Tiếp xúc lâu thấy đáng yêu, đúng ?”
– “Ừ, quả thật đáng yêu.”
Nhìn Tiểu Bảo, trái tim Lục Vãn mềm nhũn. Cô chợt nghĩ, nếu con trong bụng cũng đáng yêu thế , cô nỡ bỏ ?
Tiểu Bảo cha, thì ở nước ngoài mặc kệ, chỉ theo chú vô trách nhiệm. Có vì gương mặt sẹo, nên mới bỏ rơi? Nếu thì sinh bỏ mặc?
Lục Vãn làm . Có thể đứa bé theo cô sẽ là điều …
Khoảnh khắc đó, cô nghĩ tới chuyện bỏ con. … nỡ.
Đến giờ ăn, Tiểu Bảo mới rời . Sau khi Cố Tương Tư giữ ở nhà thêm hai ngày, Lục Vãn mới bệnh viện làm việc.
Vết thương cô cũng gần lành. xuống xe cổng bệnh viện, một thứ chất lỏng như nước hắt thẳng .
May mà cô phản ứng nhanh, nếu trúng.
Vài đường bên cạnh dính, lập tức hét lên:
– “A! Đau quá!”
Tiếp theo là tiếng quần áo và da thịt ăn mòn, ngay cả xe của Lục Vãn cũng phát tiếng “xì xì” cháy bỏng.
Thứ hắt tới… gì khác ngoài axit sunfuric!