Nửa đêm, Lục Vãn giật tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt trán.
Cô thở dốc, cảm giác mơ thấy gì đó, nhưng hình ảnh trong mơ mơ hồ, chẳng nhớ rõ.
Lục Vãn xuống lầu rót một cốc nước, uống xong mới thấy đầu óc tỉnh táo hơn.
Cô xuống ghế sofa, ánh mắt vô định về phía , bàn tay khẽ đặt lên bụng .
Dù nghĩ, nhưng cô vẫn đối diện.
Cô hề chuẩn tâm lý để làm , sợ rằng con sẽ giống cô, lớn lên mà một gia đình trọn vẹn.
Cô sợ bản đủ khả năng bảo vệ con, để con sống một cuộc đời hạnh phúc – giống như cô từng.
Cô thế nào là một tuổi thơ thiếu vắng tình thương, một gia đình bất hạnh sẽ mang đến bao nhiêu tổn thương cho một đứa trẻ.
nếu sinh con , Hoắc Minh Kiêu sớm muộn gì cũng sẽ …
Trong mắt Lục Vãn đầy mâu thuẫn. Đây là một sinh mạng nhỏ bé mà…
Cô thậm chí còn mở lon bia uống, nhưng bây giờ thì thể.
“Con đúng là cho một bài toán khó .” – Cô thầm nghĩ.
…
Sáng hôm , khi Lục Vãn tỉnh dậy ngửi thấy mùi thơm từ bếp.
Xuống lầu, cô thấy Cố Tương Tư đang bày biện bữa sáng, gọi cô ăn.
Ngay cả Phó Niên cũng hưởng ké, gần như cùng lúc với Lục Vãn bước từ phòng. Thấy bàn ăn đầy ắp, nhịn trêu:
– “Từ xuất hiện cô Tấm đảm đang thế ? Có thể ngày nào cũng đến nấu sáng cho bọn ?”
– “Đi , đúng là mơ ! Đây là nấu cho Vãn Vãn nhà chúng , cho mấy thằng đàn ông thối các !” – Cố Tương Tư liếc xéo.
Cô vốn cũng nấu, chỉ là hiếm khi xuống bếp. Nếu vì Lục Vãn, cô tuyệt đối lười động tay.
Phó Niên làm bộ ấm ức:
– “Sao bảo bọn là đàn ông thối? Ai đắc tội với chị ? Đi mà mắng , chứ thì thơm lắm đây !”
Thôi thì nể tình đây là tiểu đồ của Lục Vãn, cô tha cho một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-565-muon-chem-hoac-minh-kieu.html.]
Bọn họ cùng ăn sáng. Đây là đầu Phó Niên ăn món Cố Tương Tư nấu, ngờ ngon đến thế.
Trong bữa ăn, Phó Niên :
– “À đúng , chú về , bảo nhắn cho chị.”
– “Ừ.” – Lục Vãn chỉ khẽ đáp, chẳng mấy hào hứng.
– “Chú còn , nếu chị gặp rắc rối … nhớ chú thì cứ gọi điện cho chú.”
– “Ừ.” – Cô hờ hững đáp.
– “Sư phụ, chị ?”
– “Ăn của , ăn xong thì làm việc.” – Cố Tương Tư chen .
– “Ồ.” – Phó Niên ngoan ngoãn cúi đầu ăn, xong liền rời .
Anh mở cửa thì đụng ngay Hoắc Minh Kiêu.
Vài ngày nay, Hoắc Minh Kiêu lo lắng cho Lục Vãn, nhiều đến tìm nhưng cô về.
Không liên lạc , đành đến thử vận may.
Thấy Phó Niên, hỏi ngay:
– “Lục Vãn về ?”
– “Về , đang ăn sáng bên trong.”
Hoắc Minh Kiêu chẳng buồn hỏi thêm, trực tiếp đẩy Phó Niên sang một bên xông .
Cũng may Phó Niên mở cửa, nếu còn .
– “Vãn Vãn, Vãn—”
Vừa , thấy Lục Vãn cùng Cố Tương Tư.
Cố Tương Tư thấy Hoắc Minh Kiêu, cơn giận liền bùng lên:
– “Hoắc Minh Kiêu!” – Cô xắn tay áo, lao thẳng tới – “Hôm nay lấy cái đầu chó của tế trời!”
Hoắc Minh Kiêu chẳng hiểu , chỉ thấy cô chạy bếp, lập tức với một con d.a.o phay trong tay.
Tư thế , qua thôi cũng là c.h.é.m cổ thật!