Sáng hôm , Hoắc Minh Kiêu mang bữa sáng tới tìm Lục Vãn, nhưng gõ cửa thế nào cũng ai đáp.
Có cô vẫn đang ngủ ?
Anh định chờ ngoài cửa một lúc, nhưng đợi hơn một tiếng vẫn thấy động tĩnh gì.
Căn Phong Viêm ắng đến mức thể tiếng kim rơi. Lúc , cô bé ở phòng bên cạnh , thấy :
– “Anh tìm chị đó ?”
Hoắc Minh Kiêu gật đầu:
– “Em quen chị ?”
– “Vâng, hôm qua em đau bụng, chị còn giúp em.”
Phòng của Lục Vãn ở giữa, còn cô bé và Hoắc Minh Kiêu ở hai bên.
– “Sáng nay chị từ sớm, khi còn hỏi em xem còn đau .”
– “Đi ?” – Anh sững sờ.
Sáng sớm, cô ? Chỉ ngoài chút thôi, là rời hẳn nơi ?
Anh lập tức xuống quầy lễ tân hỏi thăm và Lục Vãn trả phòng.
Trả phòng… nữa? Về nước?
Anh tìm hiểu thêm nhưng chẳng cách nào tung tích cô.
Ngay cả khi nhờ Tiểu Bảo liên lạc, Lục Vãn vẫn phản hồi. Có lẽ cô quan hệ giữa và Tiểu Bảo, nên trả lời.
Rốt cuộc cô đang bận gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-561-luc-van-bien-mat.html.]
Anh nán quốc gia thêm một ngày, nhưng tìm khắp nơi vẫn thấy bóng dáng cô, đành về nước.
Về , tiếp tục tìm kiếm, nhưng Lục Vãn hề trở về. Cô , .
Lo lắng đến cực điểm, Hoắc Minh Kiêu tìm tới Cố Tương Tư.
Nhìn thấy , Tương Tư lạnh giọng nhạt:
– “Tổng giám đốc Hoắc còn dám tới tìm ? Tìm đánh tìm c.h.ế.t đây?”
Cô vốn chẳng ưa gì . Người đàn ông rốt cuộc gì mà khiến Lục Vãn rung động?
Nếu chỉ về khuôn mặt, thì đúng là trai – dáng cao ráo, thẳng tắp, ngũ quan mỹ như Thượng đế tỉ mỉ khắc họa, đôi mắt sâu thẳm, trong giới đàn ông quả là cực phẩm.
chẳng lẽ trai thì làm gì cũng , tùy tiện ức h.i.ế.p khác ?
– “Mấy hôm công tác, tình cờ gặp Lục Vãn. cô nhanh chóng rời . Cô về nước… rốt cuộc là ?” – Anh hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
– “Anh tư cách gì mà quan tâm tới Lục Vãn? Liên quan gì tới ?” – Tương Tư lạnh lùng.
– “Có!”
– “Có gì?” – Cô đầy khinh miệt.
Anh trầm giọng, sắc mặt nghiêm túc, nhưng lo lắng hiện rõ:
– “Lần Lục Vãn nước ngoài là để làm nhiệm vụ, đúng ? Tôi phận của cô , cũng cô thường nhận nhiệm vụ Hắc Võng. cô cũng nhiệm vụ ở đó nguy hiểm thế nào.
Nếu là vì cần tiền, cô thể tìm . Cô hãy cho cần bao nhiêu, sẽ chuyển cho cô. Cô tìm cách đưa cho cô theo một lý do hợp lý. Nếu là cho, chắc chắn cô sẽ nhận. Tôi chỉ cô tiếp tục làm những việc nguy hiểm đó. Sau thể định kỳ gửi tiền cho cô mỗi tháng.”
Tương Tư ngờ Hoắc Minh Kiêu hết chuyện. thì chứ?
– “Anh mới quen Lục Vãn ngày đầu ? Dù thiếu tiền cô cũng sẽ nhận của . Nếu , ngày cô chẳng chọn tay trắng. Tóm , sẽ cho gì cả. Coi như hôm nay từng gặp .”