“Được , để tớ chọn cho hai nhiệm vụ phù hợp.” – Cố Tương Tư gật đầu, lập tức lo việc.
Rất nhanh, cô giúp Lục Vãn nhận nhiệm vụ mới, đồng nghĩa với việc Lục Vãn sắp bận rộn trở .
Địa điểm nhiệm vụ đều ở nước ngoài, dù định với ai, nhưng khi , Lục Vãn vẫn báo cho Tiểu Bảo một tiếng.
Thời gian , cô và Tiểu Bảo thiết, chỉ là vẫn từng thấy gương mặt thật của bé.
Mỗi gặp, Tiểu Bảo đều đeo khẩu trang.
Ban đầu, Lục Vãn định dẫn Tiểu Bảo ăn một bữa ngon, nhưng bé chịu – sợ lúc ăn, Lục Vãn sẽ thấy mặt .
“Tiểu Bảo đói, Tiểu Bảo ăn.”
Lục Vãn nghĩ một lát :
“Vậy chị dẫn em chơi nhé?”
“Dạ!”
Nhìn bé tin tưởng như thế, Lục Vãn khỏi mềm lòng.
“Chị còn sẽ , em đồng ý ? Nhỡ chị dẫn em đến chỗ chán thì ?”
“Chỉ cần với chị, ở em cũng thích!”
Ôi, thật sự là một đứa trẻ đáng yêu, khiến tim cô mềm thêm một chút.
Lục Vãn đưa Tiểu Bảo đến công viên giải trí. Trong tiếng rộn rã, đây là đầu bé đến đây, thích thú vô cùng.
“Em từng tới công viên bao giờ. Em chơi cái !” – Tiểu Bảo chỉ tàu lượn siêu tốc.
Trước đây, vì còn nhỏ đau ốm, phần lớn thời gian bé ở trong bệnh viện.
Đừng tới công viên, ngay cả việc ngoài cũng hiếm khi.
Tiểu Bảo thử trò cảm giác mạnh , nhưng bác sĩ từng cơ thể em cho phép, ít nhất vài năm nữa mới thể.
Lục Vãn mỉm :
“Được, chị dẫn em .”
Rồi :
“ đây bác sĩ bảo em nên chơi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-548-cung-tieu-bao-di-cong-vien-giai-tri-mot-ngay.html.]
Cô khẽ kiểm tra qua tình trạng của Tiểu Bảo:
“Không , chị xem , em thể chơi.”
“Thật ạ?” – Đôi mắt bé sáng lên.
“Tất nhiên , chị là bác sĩ mà. Em tin chị ?”
“Tin chứ!” – Giờ đây, Tiểu Bảo còn tin Lục Vãn hơn cả tin Hoắc Minh Kiêu.
Hai chị em cùng xếp hàng, chẳng mấy chốc lên tàu.
Cảm giác tàu lượn lao vun vút, những cú rơi tự do như từ trời rớt xuống khiến Tiểu Bảo hét toáng, nhưng vô cùng phấn khích.
Sau đó, họ cùng chơi thêm nhiều trò khác nữa. Đây là ngày vui nhất của Tiểu Bảo từ tới giờ.
Khi rời công viên, trời tối. Lục Vãn vốn định rủ Tiểu Bảo ăn tối, nhưng bé lắc đầu:
“Có tới đón em , em về.”
Trước cổng công viên, một chiếc xe sedan màu đen đỗ sẵn, chắc là xe của tài xế.
Lục Vãn gật đầu:
“Vậy chị báo cho em , mấy hôm tới chị sẽ công tác, gặp em .”
“Dạ, em chị!”
Thực , Tiểu Bảo âm thầm dò hỏi địa điểm công tác của Lục Vãn, định về báo cho nhị thúc.
Lúc , trong xe, Hoắc Minh Kiêu đang ở hàng ghế .
Qua tấm kính xe, rõ Lục Vãn bên ngoài, nhưng cô thể thấy bên trong.
Cô vẫn còn đang nắm tay Tiểu Bảo, đưa đến xe.
Tiểu Bảo mở cửa ghế phụ, vẫy tay:
“Chị, tạm biệt. Khi nào chị về nhớ báo em, em sẽ đến chơi với chị.”
Lục Vãn mỉm gật đầu:
“Được.”
Ánh mắt cô liếc về hàng ghế một chút, nhưng chẳng thấy gì.
Dù , cô vẫn cảm giác kỳ lạ… như ai đó đang dõi theo .