Chiếc nhẫn là một cặp, mà kiểu dáng thiết kế cũng đúng sở thích của Hoắc Minh Kiêu.
– Vãn Vãn, em chuẩn từ khi nào ? – Anh hỏi.
Lục Vãn đáp:
– Mấy hôm hỏi em đang bận gì đó, em chờ lúc khác sẽ cho . Thật khi đó em đang thiết kế nhẫn cưới cho hai chúng , dành cho một bất ngờ. Em chắc thích . Hôm nay em cùng Tương Tư, nên mới đem làm luôn.
– Thích chứ, thích! – Hoắc Minh Kiêu lập tức trả lời.
Dĩ nhiên là thích, làm nhẫn cưới thì quá hợp, hơn nữa còn do chính tay Lục Vãn thiết kế.
– Anh thích là . – Lục Vãn khẽ .
Hoắc Minh Kiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:
– Sau khi chúng kết hôn, sẽ mãi mãi đeo chiếc nhẫn .
Thực cũng từng chuẩn nhẫn cưới, nhưng so với cái thì chẳng là gì cả. Bởi vì đây là tự tay Vãn Vãn làm , vô cùng đặc biệt.
lúc , Phong Viêm chạy trở .
– Hoắc ca! – Giọng điệu đầy phấn khích.
– Sao thế? – Hoắc Minh Kiêu đầu . Anh còn tưởng Phong Viêm để quên đồ gì.
Phong Viêm lập tức chìa tay khoe:
– Anh xem, xem ! Đây là quà Tương Tư tặng em. Anh và Lục Vãn bên bao lâu , mà cô mới chỉ tặng một bộ quần áo. Còn em thì , mới quen Tương Tư bao lâu mà cô tặng quà , hơn nữa còn là tự tay làm đó. Thế nào, ghen tị ?
Hoắc Minh Kiêu: “…”
Thì chỉ để khoe khoang.
Ai ngờ Hoắc Minh Kiêu thản nhiên nắm lấy tay Lục Vãn, nâng lên mặt:
– Anh cũng . Đây là nhẫn cưới Vãn Vãn tự tay thiết kế làm . Cậu đến thì cũng cho kỹ .
Phong Viêm: “…”
Đáng ghét! Sao cuối cùng Hoắc ca lấn át nữa !
Ngay đó, Cố Tương Tư cũng chạy đến:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1397-nham-mat-lai-tang-anh-them-mot-mon-qua.html.]
– Anh làm gì ?
– Không gì, chỉ là đầu tiên em tặng quà, tất nhiên cho Hoắc ca thấy. – Phong Viêm đắc ý.
Rồi sang:
– Vậy chuyện gì nữa, em và Tương Tư đây.
Chờ hai rời , Lục Vãn mới nghi ngờ hỏi:
– Em tặng quần áo mà Phong Viêm cũng ? Chẳng lẽ cả chuyện đó cũng mang khoe với ?
Hoắc Minh Kiêu gật đầu như lẽ đương nhiên:
– Em tặng , thì tất nhiên để .
Lục Vãn: “…”
Sao tự dưng cảm thấy mất mặt thế ?
Hoắc Minh Kiêu bình thường sống khổ sở đến mức nào, mà ngay cả một chuyện nhỏ như tặng quần áo cũng khoe như bảo vật. Nghĩ , lòng cô chua xót. Nếu như sớm tặng nhiều thứ hơn, lẽ cũng sẽ tủi đến thế.
Khoảnh khắc , Lục Vãn chỉ đem cả thế giới đặt mặt .
Thì những tổng tài bá đạo khi thấy một “tiểu bạch hoa” đáng thương, thường sẽ mềm lòng… Hóa chính là cảm giác .
Lục Vãn ngẩng lên, khẽ:
– Vậy em tặng thêm một món quà nữa, ?
Ánh mắt Hoắc Minh Kiêu sáng rực:
– Còn quà nữa ?
– Ừm. – Cô gật đầu. – Anh nhắm mắt , đưa tay . Lần món quà lớn đó.
– Được. – Hoắc Minh Kiêu vui vẻ làm theo, nhắm mắt và mở rộng hai tay.
Khoảnh khắc , cảm nhận cả cô nhào lòng, vòng tay ôm chặt lấy .
Giọng Lục Vãn dịu dàng vang lên:
– Được , thể mở mắt. Em đem chính tặng cho . Thế nào, thích ?