Sau khi mua xong quần áo, Hoắc Minh Kiêu lập tức ngay .
Khi đường, cẩn thận từng bước, như thể sợ ai va làm bẩn mất.
Ngay cả lúc Tiểu Bảo chạy gần, cũng né sang một bên.
Lục Vãn buồn bất đắc dĩ:
– Anh cần như thế ?
Hoắc Minh Kiêu nghiêm túc :
– Tay Tiểu Bảo ăn đồ xong, thể chạm .
Lục Vãn thật ngờ, chỉ là quần áo cô mua thôi mà quý đến mức đó.
– Không , nếu bẩn thì em mua cho . Quần áo của , em bao hết! – Cô – Sau đều để em mua cho, thế nào?
Anh lắc đầu:
– Anh cần quần áo, là tấm lòng của em. Đây là đầu tiên em tặng quà cho .
Thật ?
Đây là đầu tiên cô tặng?
Lục Vãn nhớ rõ, nhưng dáng vẻ vui mừng chẳng khác nào đứa trẻ, cô bỗng nghĩ: lẽ, cho dù là vợ chồng, thỉnh thoảng cũng nên những bất ngờ nhỏ, bởi vì đối phương thật sự sẽ hạnh phúc.
Cô âm thầm quyết định, sẽ chuẩn nhiều quà hơn cho .
Hoắc Minh Kiêu quả thật nâng niu hai bộ vest , suốt mấy ngày liền qua .
Chuyến chụp ảnh cưới cũng coi như kết thúc, họ chuẩn về.
Về đến nhà, công việc trì hoãn của Hoắc Minh Kiêu lập tức xử lý, còn Lục Vãn thì chia quà cho , hàn huyên với Cố Tương Tư về những chuyện cô chơi.
Hai hôm nay, Lục Vãn cũng thần thần bí bí bận rộn gì đó. Mỗi Hoắc Minh Kiêu làm về đều thấy cô laptop, như đang vẽ vời.
Anh cởi nút áo sơ mi tới:
– Vãn Vãn, em đang bận gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1390-em-chinh-la-lieu-thuoc-cua-anh.html.]
Nghe tiếng, Lục Vãn lập tức đóng máy tính :
– Không gì, chỉ là chút công việc thôi.
Anh vẻ lúng túng của cô, tin lắm:
– Thật ? Anh cứ cảm giác em đang giấu chuyện gì.
Sợ thiếu cảm giác an mà nghĩ nhiều, vốn dĩ định giấu, nhưng cô chợt suy nghĩ khẽ :
– Không giấu, chỉ là bây giờ thể cho . Đợi em làm xong, sẽ rõ.
Nghe , Hoắc Minh Kiêu cũng hỏi thêm. Anh chỉ lo cô gặp nguy hiểm giống như chuyện liên quan đến Lăng Linh . Chỉ cần thế, thì sẽ cho cô đủ gian để làm điều , cho dù với cũng chẳng .
– Hôm nay em chắc cũng mệt , đây, xoa bóp cho. – Anh bước đến lưng cô, đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng day ấn.
Lục Vãn nắm lấy tay :
– Anh nhầm , em bảo xoa cho em, mà là xuống, để em xoa cho . –
Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ghế sofa, rộng rãi dư chỗ.
vòng tay từ phía ôm chặt lấy cô, đầu tựa lên vai cô, khẽ :
– Anh mệt.
– Gạt quỷ , em Tống Hồi , hôm nay bận lắm, đến cơm trưa còn ăn t.ử tế. – Cô liếc mắt.
Anh vẫn ôm cô, đáp:
– Chỉ cần ôm em, liền mệt nữa.
Lục Vãn bật :
– Em là t.h.u.ố.c bổ chắc? Có tác dụng thần kỳ đến thế ?
Anh gật mạnh:
– Em chính là t.h.u.ố.c của . Dù lúc nào, chỉ cần em, mệt mỏi đều tan biến hết.
Anh khẽ hít lấy mùi hương thoang thoảng cô – chẳng nước hoa, mà là hương vị thuộc về riêng cô, nhàn nhạt, dễ chịu, khiến lòng yên bình.