Trong khoảnh khắc , tim Lục Vãn như bừng nóng.
Ánh mắt cô chạm ánh mắt Hoắc Minh Kiêu, trong bóng tối, con ngươi sâu thẳm như một xoáy nước nơi biển sâu, đủ sức nuốt chửng lấy khác.
Giây phút đó, Lục Vãn rõ nhịp tim rung động.
Anh , nguyện vọng của chính là cưới cô.
Lục Vãn nhớ, khi đăng ký kết hôn, cô từng hỏi Hoắc Minh Kiêu xem ước nguyện nào thực hiện . Cô thành nó cho khi rời để tìm Zero.
Khi , Hoắc Minh Kiêu trả lời: Anh cưới em.
Chính vì câu mà cô bốc đồng, cùng bước cục dân chính, trở thành vợ chồng.
Giờ đây, nguyện vọng của thành hiện thực, thế nên cần hướng về băng để cầu nguyện nữa.
Lục Vãn bỗng đưa tay ôm chặt lấy vòng eo .
Không cần lời nào, chỉ ở giây phút , ôm thật chặt.
Hoắc Minh Kiêu cũng ôm lấy cô, dịu giọng hỏi:
– Thế còn em, em ước điều gì?
– Em ước nguyện. – Lục Vãn mỉm , – Em qua cái tuổi tin băng . Hơn nữa, điều em mong … cũng thành sự thật.
Nguyện vọng của cô đơn giản: bình an. Và giờ, thứ đều đang .
Hai cứ thế cạnh , mãi đến hơn bốn giờ sáng mới rời .
Trên đường xuống núi, Hoắc Minh Kiêu xổm xuống mặt cô:
– Lên , cõng em về.
– Không cần , em tỉnh táo , tự .
– Có ở đây, em còn bộ? Lên .
Thấy kiên quyết, Lục Vãn cũng chẳng khách sáo nữa, dù mấy ngày nay quả thật quá mệt mỏi.
Cô nữa dựa lưng , để cõng về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1387-lai-len-chup-co.html.]
Mưa băng đêm nay thực sự , nhưng lúc đó Lục Vãn chỉ lo mải ngắm, quên chụp ảnh.
Về đến nơi, cô vẫn nuối tiếc than thở:
– Biết em chụp vài tấm .
Hoắc Minh Kiêu khẽ cong môi:
– Anh đây.
– Hả? Anh chụp băng ? – Cô kinh ngạc.
– Cũng chắc chụp băng… – Vừa , mở album ảnh trong điện thoại.
Lục Vãn vốn còn nghi ngờ, nhưng khi thấy ảnh thì cứng .
Đâu băng… mà bộ đều là ảnh của cô!
Trong album, dày đặc những tấm hình chụp tối nay. Hầu hết là khoảnh khắc cô ngẩng đầu trời, ánh mắt chuyên chú, ngây thơ, mà cô hề lúc chụp.
Anh lướt đến một tấm, chỉ cho cô xem:
– Đây , tấm băng. Em ?
Trong ảnh, đúng lúc cao một ngôi băng xẹt qua, còn đất là góc nghiêng dịu dàng của Lục Vãn.
Dù chẳng nhiếp ảnh gia, chỉ là chụp ngẫu nhiên, nhưng khung cảnh trời cùng nét của cô, thành một bức tranh tuyệt mỹ.
– Anh… lén chụp em nhiều như từ lúc nào? – Lục Vãn đỏ mặt trách.
Hoắc Minh Kiêu thành thật:
– Khi em mải băng, thấy khoảnh khắc … nên lưu .
Lục Vãn cầm lấy điện thoại , chậm rãi lướt xem, ngạc nhiên bất lực.
Cô từng nghĩ ảnh trong buổi triển lãm chuẩn nhiều lắm . so với album , triển lãm chẳng thấm .
Trong máy , tất cả đều là hình cô – vô khoảnh khắc, vô biểu cảm.
Hóa , những giây phút cô tưởng như bình thường, đều lặng lẽ giữ , cẩn thận xếp kỷ niệm.