Sau ly hôn, Hoắc tổng truy thê (Hoắc Minh Kiêu - Lục Vãn) - Chương 1386: Nguyện vọng của anh chính là cưới em

Cập nhật lúc: 2025-11-29 03:30:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi bước của Hoắc Minh Kiêu đều vô cùng vững chắc, sợ rằng chẳng may làm Lục Vãn ngã.

Ngọn đồi nhỏ cũng xa lắm, cứ thế cõng cô đến nơi.

Anh còn chuẩn cả tấm lót, để cô lên. Chờ Lục Vãn xuống, liền ôm cô dựa n.g.ự.c , lấy t.h.u.ố.c chống muỗi xịt lên cô.

– Anh mang theo từ lúc nào ? – Lục Vãn ngạc nhiên, đó cô .

– Sợ ở đây nhiều muỗi, nên chuẩn . – Hoắc Minh Kiêu đáp.

– Vậy còn khăn ướt? – Cô thử hỏi.

– Có. – Anh lôi .

– Thế đồ ăn vặt? –

– Có bánh quy nhỏ. – Anh tiếp tục đưa .

Lục Vãn bật :

– Anh chẳng khác nào Doraemon với cái túi thần kỳ cả, nấy. Không ngờ đến cả đồ ăn vặt cũng mang theo bên .

– Anh sợ em đói. Em ăn ?

– Đưa đây. – Cô nhận lấy.

Ngồi dựa vai , Lục Vãn gặm bánh quy, trong lòng ấm áp vô cùng. Không ngờ Hoắc Minh Kiêu giờ tỉ mỉ và chu đáo đến thế.

Mấy cử chỉ chỉ cho vui, mà thực sự từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của cô.

Ăn vài miếng, cô đưa nửa cái bánh c.ắ.n dở tới miệng :

– Anh ăn ?

Hoắc Minh Kiêu hề do dự, trực tiếp há miệng cắn.

Anh ăn hết, cô c.ắ.n tiếp, chẳng chút ngại ngần. Dù cả hai cùng chung giường, còn ngại gì chút vụn bánh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1386-nguyen-vong-cua-anh-chinh-la-cuoi-em.html.]

Khi đang bận xoa t.h.u.ố.c muỗi cho cô, Lục Vãn bất chợt reo lên, chỉ tay lên trời:

– Hoắc Minh Kiêu, mau kìa, băng!

Một vệt sáng rực lửa xẹt ngang bầu trời, kéo theo chiếc đuôi dài, đến ngỡ ngàng.

Từ nhỏ, Lục Vãn từng thấy băng. Khi , cô luôn mong ngóng thể thấy, bởi rằng chỉ cần ước nguyện băng, điều ước sẽ thành sự thật.

Điều ước khi của cô, là thể trở về… Vì thế, đêm nào cô cũng ngửa mặt trời, chờ đợi một ngôi băng xuất hiện, để gửi gắm hy vọng non nớt của .

Đến khi trưởng thành, cô mới hiểu tất cả chỉ là ảo tưởng đẽ con tự gán ghép mà thôi.

– Anh thấy , thật. – Hoắc Minh Kiêu ngước lên, đúng lúc thấy chiếc đuôi sáng lóe.

Rồi sang Lục Vãn. Trong đôi mắt sáng rực rỡ , chợt nhận : cảnh nhất thế gian, cũng chẳng bằng phụ nữ bên cạnh .

Mưa băng hẳn giống mạng miêu tả, từng đợt rào rào rơi xuống. Thỉnh thoảng, chỉ một hai vệt lóe lên vụt tắt.

Lục Vãn nghiêng đầu dựa vai ngắm trời , còn Hoắc Minh Kiêu thì chăm chú cô.

Trong đêm yên tĩnh, làn gió mát thổi qua, khiến thứ trở nên bình yên lạ thường.

Thời gian như chậm , ôm cô sát lòng, cho đến khi ánh sáng cuối cùng của băng cũng tan biến.

– Hoắc Minh Kiêu, ước nguyện ? – Lục Vãn khẽ nghiêng đầu hỏi.

– Ước nguyện? – Anh thoáng ngẩn , vốn chẳng để tâm đến mấy chuyện .

, băng ước nguyện chứ. Anh mong ước nào ?

Hoắc Minh Kiêu khẽ:

– Anh cần. Vì ước nguyện của thành hiện thực .

– Là gì ? Nói em thử coi. – Lục Vãn càng thêm hiếu kỳ.

Ánh mắt sâu thẳm, nóng bỏng như thiêu đốt cô. Đôi môi mím nhẹ, chậm rãi nhả từng chữ:

– Cưới em.

Loading...